Lý Thuần Quân chỉ nhìn cô một cái, không tỏ ra ngạc nhiên.
A Vũ đã rất lâu không hút lại thứ này, nhưng bây giờ, động tác vẫn thành thục.
Khói thuốc lùa vào phổi, cảm giác thư thái bất ngờ, mọi bực dọc trong lòng dường như được quét sạch.
Hai người ngồi giữa sân, người một hơi, tôi một hơi, lặng lẽ chia nhau một điếu thuốc.
A Vũ thấy cô ấy đang vẽ hoa mộc lan.
Nét vẽ của Lý Thuần Quân từ trước đến nay luôn tinh tế.
Dù là phác thảo tuỳ hứng, cũng đủ để vẽ ra được thế hoa kiêu hãnh, ung dung.
Lý Thuần Quân hỏi:
“Biết bài thơ Mộc Lan từ không?”
A Vũ cười:
“Em thì biết bài Hí tặng Trương Tiên.”
Lý Thuần Quân nói:
“Trong Mộc Lan từ có câu:
Bắc phong truyền tiếng mõ, hàn quang soi áo giáp,
Tướng sĩ trăm trận chết, tráng sĩ mười năm về.”
A Vũ cũng tiếp lời:
“Trong Hí tặng Trương Tiên thì có câu:
Mười tám tân nương tám mươi lang,
Tóc bạc phơ sánh đôi hồng trang,
Uyên ương chăn gối canh dài lạnh,
Một cành lê trắng đè hải đường.”
A Vũ thổi ra một vòng khói, trong làn sương mờ ảo, cô nghiêng đầu, nháy mắt tinh nghịch với Lý Thuần Quân, như đang đưa tình.
Lý Thuần Quân bật cười.
Cô ấy cười đến nghiêng người về sau, ngửa mặt lên trời, khẽ nhắm mắt lại.
“Thật là hoang đường.”
Lý Thuần Quân thì thầm, chậm rãi buông ra câu nói ấy.
Khoé mắt đã nhắm, lại có một giọt nước lặng lẽ trượt xuống.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
A Vũ đưa tay lên, nhẹ nhàng lau giúp cô.
Lý Thuần Quân nói:
“Nhà chị buôn bán ở Thượng Hải, chị sinh ra tại đó, được giáo dục đàng hoàng, từng học ở trường nữ sinh Trung Hoa.
Thầy của chị là người yêu nước, dạy bọn chị về Nhân học, về Bình đẳng, về Tự do.
Bọn chị học tư tưởng mới, học tri thức mới, từng lập câu lạc bộ diễn thuyết, khởi xướng phong trào đọc sách, từng vận động đòi quyền lương cho công nhân.
Từng tự xưng là thanh niên Tân văn hoá, một lòng bảo vệ chủ quyền quốc gia, phản đối sự chèn ép của chủ nghĩa đế quốc, phản đối chế độ độc tài của quân phiệt.
Bọn chị có rất nhiều bạn học cùng chí hướng, có tiền bối, có thầy cô từng vì cách mạng mà hy sinh tính mạng.
Lúc đó cha mẹ chị cứ nghĩ bọn tôi thật nực cười.
Cha chị còn trêu: Bọn thiếu gia tiểu thư các người học sách học đến ngu rồi, suốt ngày vận động, ra đường hô mấy khẩu hiệu là muốn cứu nước à?”
Từ ngày đó trở đi, tất cả dường như đã đổi khác.
“À, A Vũ, Trình Hạc An nhỏ hơn chị một tuổi.
Cậu ta lúc nào cũng gọi chị là chị.
Sau khi nghề buôn muối nhà họ Trình xuống dốc, họ chuyển sang làm vận tải đường thủy.
Từ nhỏ Trình Hạc An đã ra ngoài bôn ba, từng ra biển, từng đến Nhật Bản, từng sang Pháp.
Năm cậu ta mười chín tuổi về Thượng Hải, mang cho chị rất nhiều quà, bảo đều là mua ở nước ngoài.
Chị luôn coi cậu ta như em trai.
Không ngờ cha chị lại định gả chị cho cậu ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc đó chị đã có người trong lòng rồi, tên là Giang Húc, bạn học của chị, bọn chị yêu nhau hai năm, chỉ là chưa nói với người nhà.
Nhà họ Giang làm nghề may, cũng không đến nỗi nghèo, nhưng nếu so với nhà chị thì chẳng đáng nhắc đến.
Chị biết chắc cha mẹ sẽ không chấp nhận nên vẫn luôn giấu.
Chị được dạy về bình đẳng, tự do, là người theo tư tưởng mới, có nhận thức mới.
Bọn chị đã lên kế hoạch cả rồi, nếu cha chị thật sự không chấp nhận, chị sẽ cùng Giang Húc đến Bắc Bình, hoặc Vũ Hán, hoặc Thiên Tân.
Chị xem Trình Hạc An là em trai, nên nói thẳng rằng chị không thể lấy cậu ta.
Là thanh niên tiến bộ theo Tân văn hóa, bọn chị không thể để hôn nhân bị sắp đặt, phải theo đuổi tự do và nhân quyền.
Trình Hạc An không nói gì, cậu ta vẫn luôn tỏ ra rụt rè trước mặt chị, ngoan ngoãn như cũ.
Chị còn kể cho cậu ta nghe về chuyện tình của mình với Giang Húc, dặn cậu ta giúp chị giữ bí mật, Trình Hạc An gật đầu đồng ý.
Lúc ấy cậu ta vừa mới đến Thượng Hải, còn chưa quen đường xá, chị thường dẫn đi nghe diễn thuyết, dạo phố.
Trình Hạc An cũng dần thân với Giang Húc, trở thành người đi theo bọn chị mỗi lần hẹn hò — một tấm bình phong sống.
Chị chưa từng nghĩ Trình Hạc An sẽ phản bội.
Cậu ta nhìn ngoan ngoãn là thế, nào ngờ lại lén kể hết với cha chị, nói rằng chị yêu một tên nghèo làm thợ may, còn định bỏ trốn đến Bắc Bình với người ta.
Khi chị bị cha nhốt lại, chị còn tưởng là do mình sơ hở bị phát hiện, chẳng hề nghi ngờ ai.
Chị còn nhờ Trình Hạc An đưa thư cho Giang Húc, kể cả kế hoạch trốn đi cũng kể hết cho cậu ta biết.
Trình Hạc An thật sự rất tệ.
Chị chẳng biết cậu ta có đưa thư thật hay không, chỉ biết cậu ta quay về nói rằng — Giang Húc sẽ đến đón chị vào đúng đêm tân hôn.
Nhưng điều đó không nằm trong kế hoạch.
Chị định bỏ trốn ngay đêm trước ngày cưới.
Thế nhưng Trình Hạc An lại thề thốt, bảo rằng cậu ta và Giang Húc đã bàn bạc xong rồi, một khi chị gả vào nhà họ Trình, chị sẽ không bị cha kiểm soát nữa.
Sau đó Trình Hạc An sẽ tự tay đưa chị đi gặp Giang Húc.
Chị tin lời cậu ta.
Bởi vì từ nhỏ Trình Hạc An vẫn luôn ngoan ngoãn, dáng vẻ vô hại.
Huống hồ cậu ta còn mang cả thư tay của Giang Húc tới cho chị xem.
Thế nên đến ngày cưới, chị đã không chút nghi ngờ mà vào nhà họ Trình, vái lạy, dâng trà đều làm theo.
Là chính miệng Trình Hạc An nói với chị, cuộc hôn nhân này không tính.
Chờ chị rời khỏi rồi, để hai nhà có thời gian suy nghĩ lại, sau đó cậu ta sẽ gửi thư, lúc ấy chị và Giang Húc có thể cùng trở lại Thượng Hải.
Nhưng đêm đó, khi chị đã thay quần áo, chuẩn bị xong hành lý, cậu ta lại không đưa chị đi như đã hứa.
Trình Hạc An đã bỏ thuốc vào trà của chị.
Sau đó đứng nhìn chị khóc, nhìn chị van xin mà vẫn lạnh lùng như gỗ đá, không hề động lòng.
Chị coi cậu ta là em trai!
Cậu ta cũng luôn gọi chị là chị
Sao có thể làm ra chuyện đó?
Ghê tởm… thật sự rất ghê tởm…”
Nói đến đây, Lý Thuần Quân nghẹn lại, không sao nói tiếp được nữa.
Nỗi đau khiến cô ấy co rúm người lại, gương mặt đẫm nước mắt.
“Em biết không, Tú Tú, đêm hôm ấy, Giang Húc vẫn đứng chờ chị ngoài phố suốt cả đêm...”
A Vũ siết chặt mày, phẫn nộ thốt lên:
“Chị là người được học tư tưởng mới mà lại dễ dàng từ bỏ như vậy sao?
Chỉ là bị Trình Hạc An ngủ qua, không thể xem như bị chó cắn một phát mà thôi à?”