Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 146



A Vũ là một cô gái kỹ viện, không đặt nặng chuyện trinh tiết. Với cô, ngủ với ai đó một lần cũng chẳng phải chuyện không thể quay đầu.

 

1.

Thế nhưng, Lý Thuần Quân chỉ cười nhạt, trong tiếng cười ấy là cả một nỗi cay đắng:

 

“A Vũ, em có tin vào số phận không?”

 

“Không tin.”

 

“Chị trước kia cũng vậy. 

Cũng giống như em, tôi từng được tiếp xúc với tư tưởng mới. 

Chị tin rằng thân thể và linh hồn của mình đều phải tự do. 

Chị tin vào tình cảm của Giang Húc dành cho mình. 

Anh ấy rất yêu chị, và chị luôn nghĩ, anh sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà rời bỏ đi.

 

Chị không thể, và càng không muốn, trở thành vợ nhà họ Trình. 

Vì thế, sáng hôm sau khi tỉnh lại, chị chẳng mang theo thứ gì, cứ thế chạy ra khỏi căn nhà đó.

 

Nhưng em có biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì không? 

 

Thượng Hải nổ ra chính biến. 

Phái Tân Hữu nổ s.ú.n.g tàn sát người cách mạng giữa đường phố. 

Họ g.i.ế.c công nhân, g.i.ế.c cả những người biểu tình. 

Rất nhiều bạn học của tôi đã xuống đường phản đối và bị b.ắ.n c.h.ế.t ngay trên phố.

 

Hôm đó chị đứng giữa đường, giữa làn mưa đạn bay tứ phía, chợt nghe thấy Giang Húc gọi tên chị. 

Anh ấy đã chờ chị cả một đêm. 

 

Khi chị quay đầu lại, anh lao tới, ôm lấy chị rồi dùng thân mình chắn đạn. 

Anh c.h.ế.t ngay trước mặt chị.

 

Chị sẽ không bao giờ quên được ngày hôm đó. 

Bạn học của chị c.h.ế.t rồi, Giang Húc cũng chết. 

Mà chị — chị thậm chí còn chưa kịp nhìn anh lần cuối, đã bị Trình Hạc An lôi đi, ép đưa chị trở về.

 

Chị từng tham gia rất nhiều buổi diễn thuyết ở câu lạc bộ sinh viên, cùng các bạn hô hào đầy nhiệt huyết: 

‘Dù có hàng vạn người ngăn cản, tôi vẫn cứ tiến lên’, hô to những khẩu hiệu như:

‘Đầu có thể rơi, m.á.u có thể đổ, thanh niên thời đại mới thề sống c.h.ế.t vì niềm tin, không sợ hy sinh’… 

Nhưng khi thật sự đối diện với cái chết, thầy bị bắt, bạn bị bắn, Giang Húc vì cứu chị mà ngã xuống... còn chị thì quay lưng bỏ chạy, để mặc Trình Hạc An kéo đi.”

 

Kết cục đột ngột này khiến A Vũ sững người.

Cô ngẩn ra vài giây, nhất thời không biết nên nói gì với Lý Thuần Quân.

 

Một lúc sau, A Vũ mới lên tiếng, giọng đầy chính khí:

 

“Chị sao lại nói thế? 

Sao có thể gọi là bỏ chạy? 

Trong tình cảnh đó mà không chạy, chẳng phải là nộp mạng hay sao? 

Dù có muốn hy sinh thì cũng phải chọn đúng thời điểm. 

Chị đâu phải không hiểu điều đó, đúng không?”

 

Lý Thuần Quân khẽ cười, lắc đầu đầy chua xót:

 

“Không phải... 

Chị chỉ cảm thấy mình thật đáng thương. 

Bởi vì khoảnh khắc đó, chị đã phải đối mặt với nỗi sợ cái c.h.ế.t và cả sự yếu đuối trong con người mình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hôm ấy chị như c.h.ế.t lặng. 

Sau khi bị Trình Hạc An đưa về, chị đã rất lâu không thể lấy lại tinh thần. 

Cứ tưởng tất cả chỉ là một cơn ác mộng nhưng chị lại bị nhấn chìm trong nó, sống mơ hồ, lờ đờ như cái xác không hồn.

 

Cho đến một ngày, chị phát hiện mình mang thai đứa con của Trình Hạc An.

Khi bụng ngày càng lớn, chị lại càng không thể chấp nhận được cuộc sống hiện tại. 

Chị càng ngày càng căm ghét Trình Hạc An. 

Nếu không vì anh ta, có lẽ chị và Giang Húc đã đến được Bắc Bình, vẫn đang trên con đường tìm kiếm tự do và công bằng.

 

Con người khi đã trải qua cái chết, sẽ dần tỉnh ra từ nỗi sợ. 

Và một khi đã tỉnh, thì sẽ chẳng còn sợ gì nữa. 

Chính vì vậy, chị càng hận anh ta. 

 

Hôm đó, anh ta đã cứu chị khỏi làn đạn, nhưng chị thà cùng Giang Húc c.h.ế.t ngoài đường, cùng bạn bè m.á.u đổ đầu rơi, còn hơn là sinh con cho anh ta, rồi sống đời làm vợ quý trong một căn nhà xa lạ.

Đó không phải là cuộc sống mà chị mong muốn. 

Nó gần như khiến chị phát điên. 

 

Chị đã làm rất nhiều chuyện tổn thương chính mình, cho đến khi Trình Hạc An quỳ xuống cầu xin, gọi chị là chị, từng tiếng từng tiếng... 

Anh ta nói anh biết mình đã sai, nói đứa trẻ là vô tội, van xin chị hãy giữ lại con.

Anh ta còn hứa, chỉ cần chị sinh con ra, sau này muốn đi đâu cũng được, anh sẽ không can thiệp nữa.

 

Rồi con cũng chào đời. 

Anh ta ôm đứa trẻ trong tay, mắt đỏ hoe, nói là con trai, đặt tên là Trình Nghiễn.

Anh bảo đó là con của cả hai, cầu xin chị vì đứa nhỏ mà đừng rời đi.

 

Trình Nghiễn rất đáng yêu, nhưng chưa từng lay chuyển được quyết tâm ra đi trong lòng chị. 

Chỉ là… em biết không, Tú Tú, đến lúc thật sự phải đi, chị mới thấy mình m.ô.n.g lung quá. 

Trời đất bao la, nhưng chị lại không biết bản thân nên đi đâu.

 

Cha chị vì chuyện này mà tức đến phát bệnh, thậm chí còn tuyên bố sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con. 

Mẹ chị khóc lóc cầu xin, nói ngoài kia loạn lạc, quân phiệt đánh nhau suốt ngày, khắp nơi đều có chiến sự, bảo chị không thể bỏ đi như vậy được.

 

Con người luôn có những thứ chẳng thể dứt bỏ. 

Bọn họ dường như biết rõ điều đó. 

Cuối cùng, đến cả cha mẹ chồng tôi cũng đến cầu xin, mong chị đừng nhẫn tâm như thế, đừng để Trình Nghiễn phải lớn lên thiếu mẹ.

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Vậy nên cuối cùng, chị dọn về căn nhà cũ của nhà họ Trình ở Giang Bắc. 

Vì con, chị vẫn giữ danh nghĩa là thiếu phu nhân nhà họ Trình, chỉ là sống yên ổn một chút, không còn bị ai quấy rầy nữa.”

 

Lý Thuần Quân cười nhẹ một tiếng, mang chút tự giễu:

 

“Nhưng em xem, như thế mà gọi là ‘không bị quấy rầy’ sao? 

Năm đầu tiên chị chuyển đến, Trình Hạc An đã tìm đến một lần. 

Anh ta năn nỉ chị quay về, nói rằng mình đang làm nghề vận tải, quanh năm lênh đênh ngoài biển, có về Thượng Hải thì cũng chẳng gặp chị được mấy lần.

 

Chị thật sự rất hận anh ta, ghét đến mức không muốn nhìn thấy mặt. 

Chị đã nói ra rất nhiều lời tuyệt tình. 

Anh ta đứng đó, nhìn chị, có vẻ như cũng thật sự c.h.ế.t tâm, nói rằng sau này sẽ không đến nữa. 

Thế nhưng hôm qua, sau ba năm trời, anh ta lại nuốt lời, một lần nữa xuất hiện.

 

Tú Tú à, chị mệt mỏi lắm rồi. 

Chị không biết phải làm sao để thoát ra khỏi tất cả. 

Chị cũng chẳng biết rốt cuộc sống là vì điều gì. 

Có những lúc chị căm ghét Trình Hạc An đến tận xương tủy nhưng càng ghét anh ta, chị lại càng căm hận chính mình hơn.

 

Chị ghét cái sự giả dối và yếu đuối của mình, ghét bản thân sống như một kẻ hèn mọn, vừa không đủ can đảm để chết, lại không đủ bản lĩnh để sống cho ra trò. 

Chị là một người tồi tệ, và cuộc đời chị chẳng có chút ý nghĩa gì cả.”