Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 147



2.

Lý Thuần Quân ngồi tựa lưng vào ghế, lặng lẽ ngước nhìn lên bầu trời. 

Trên gương mặt cô là một nỗi mỏi mệt và u sầu đến tột cùng.

 

A Vũ không biết phải an ủi thế nào, nghĩ tới nghĩ lui rồi mới cất lời:

 

“Năm em bị bán vào kỹ viện, có một cô bé cũng bị bán vào cùng lúc. 

Cô ấy không giống em, rất cứng đầu, bị đánh bao nhiêu trận vẫn không chịu khuất phục.

Đến lúc phải tiếp khách, em thì đành nhận số, còn cô ấy thì vừa bị ép đã nhảy xuống giếng sau vườn.

 

Thế là khách làng chơi trong viện lại khen cô ta nhỏ tuổi mà tiết liệt, trái lại càng khiến em bị chê là cười, nói là lẳng lơ, giống như trời sinh ra đã là hạng người ấy.

 

Nhưng chị biết không, mạng người quý giá lắm. 

Chết thì dễ, sống mới khó. 

Thế nên em không thấy cái c.h.ế.t của cô ấy có gì đáng giá. 

Cô ấy c.h.ế.t nhanh gọn, nhưng đến giờ còn ai nhớ là cô từng tồn tại không?

 

Cái gã khách chuyên khen cô ấy tiết liệt đó, bản thân còn chẳng ra gì. 

Nếu cái c.h.ế.t của cô ấy chỉ đổi lại một câu khen từ loại người đó, thì nếu là em, chắc em phải bò lên từ dưới giếng mà nôn ba ngày.

 

Cho nên đừng nói là đời mình không có ý nghĩa. 

Hai chữ ‘sống sót’ đã là một loại ý nghĩa rồi. 

 

Chị nhìn em đây, em cắn răng chịu đựng tới hôm nay, mới gặp được chị. 

Được thở một hơi thật sâu, được ăn thịt viên, mặc đồ đẹp, học vẽ tranh. 

Với em, tất cả những điều đó đều là ý nghĩa.

 

Con người sống đời này chỉ có một mạng thôi. 

Nếu đã không thể c.h.ế.t cho đáng, thì phải sống cho ra trò. 

Trên đời này người bất hạnh hơn mình còn nhiều. 

Chỉ cần còn sống, thì vẫn còn hy vọng, chẳng phải vậy sao? 

Mà kể cả khi chị không sống cho rõ ràng, nhưng nếu chị có thể khiến người khác sống có ý nghĩa, thì cuộc đời chị đâu có vô nghĩa, đúng không?”

 

A Vũ vừa nói vừa cười, rồi rướn người ôm lấy cánh tay Lý Thuần Quân:

 

“Con người sống một đời, nào ai tránh được khổ đau. 

Cho nên mình phải biết rộng lượng với bản thân một chút, sống mạnh mẽ lên. 

Chị đừng có nói mấy câu như mình là người tồi tệ nữa. 

Trong mắt em, chị là người tốt nhất thế gian! 

Ai dám nói chị không ra gì, em là người đầu tiên xông ra mắng cho một trận.”

 

Lý Thuần Quân nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt phủ một lớp nước mỏng, ánh lên tia sáng dịu dàng.

Cô nhẹ nhàng đặt tay lên đầu A Vũ, tựa vào A Vũ thì thầm:

 

“Chị biết em đã chịu nhiều khổ sở, đi đến được hôm nay, thật sự không dễ.

Có lẽ em nói đúng. 

Chị không thể sống cho rõ ràng, nhưng nếu có thể khiến người khác sống có ý nghĩa, thì đó cũng là một bản lĩnh. 

Từ giờ trở đi, chị sẽ không để em phải khổ nữa. 

Chị sẽ luôn ở bên em, mãi mãi bảo vệ em.”

 

Trong mắt Lý Thuần Quân, A Vũ rõ ràng là một cô gái khiến người ta thương mến.

Cô cảm thông với số phận của A Vũ, lại càng yêu mến cái tính thẳng thắn và chân thành nơi cô.

Ở A Vũ có một sức sống mãnh liệt, như ngọn cỏ mọc giữa đất cằn cỗi, yếu mềm nhưng chưa từng chịu gục ngã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trong sân, A Vũ đá cầu, học vẽ, ăn món thịt viên mà mình thích, cãi cọ đùa giỡn với Tiểu Vân. 

Lúc nào cô cũng tràn đầy sức sống, cười tươi rói.

 

A Vũ vẫn luôn cho rằng chính sự xuất hiện của Lý Thuần Quân đã cứu rỗi đời mình.

Nhưng cô không hề biết rằng, trong lòng Lý Thuần Quân, cũng chính nhờ có A Vũ mà cuộc sống của cô không còn tẻ nhạt như một vũng nước đọng.

Chỉ tiếc là, những ngày tháng tốt đẹp ấy, cuối cùng vẫn bị hiện thực tàn khốc phá vỡ.

 

Thế sự không yên.

Chỉ nửa năm sau, Trình Hạc An lại xuất hiện.

 

Mà nửa năm ấy, đất trời đã đổi thay. 

Quân đội Quan Đông của Nhật bất ngờ tập kích Thẩm Dương, chiếm đóng toàn bộ ba tỉnh Đông Bắc, thành lập Mãn Châu Quốc bù nhìn.

Hơn ba mươi triệu người Trung Hoa rơi vào tay quân Nhật, bị biến thành nô lệ. 

Mỗi nơi họ đi qua, m.á.u chảy thành sông, xác người chất đống.

 

Trình Hạc An yêu cầu Lý Thuần Quân lập tức cùng hắn quay về Thượng Hải.

Nhưng cô từ chối.

 

Hắn ta thẳng thắn nói:

“Người Nhật nói không chừng ngày mai sẽ đánh đến nơi. 

Tuyến hàng hải bên ngoài giờ gần như bị phá sạch. 

Việc kinh doanh của nhà ta cũng chịu thiệt hại nặng. Cha vốn yếu sẵn, lần này bị đả kích mà ngã bệnh nằm liệt. 

Nếu chị không về, chẳng còn ai chăm sóc con cả.”

 

Lý Thuần Quân biết rõ, đó chỉ là cái cớ.

Ba năm trước, mẹ chồng cô đã mất, con trai quả thật vẫn luôn do cha chồng chăm sóc.

Cho dù sản nghiệp nhà họ Trình có sa sút, cũng đâu đến nỗi không thuê nổi một bà v.ú giữ trẻ.

 

Cô không phải người tàn nhẫn. 

Dù vẫn mang nặng oán hận với Trình Hạc An, nhưng trong lòng vẫn luôn canh cánh chuyện con trai.

 

Chỉ là, Thượng Hải ... đối với cô vẫn là nơi khơi dậy nỗi đau sâu nhất. 

Nếu không phải đường cùng, cô tuyệt đối không muốn quay lại đó dù chỉ một bước.

 

Thế nhưng Trình Hạc An lại giữ chặt lấy tay Lý Thuần Quân, cứng rắn nói:

 

“Về với tôi đi! Nếu chị không muốn thấy tôi, tôi có thể dọn ra ngoài ở. 

Chị cũng biết ba chính sách tam quang của người Nhật: g.i.ế.c sạch, cướp sạch, đốt sạch. 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Họ chẳng tha ai, từ già trẻ đến đàn bà con nít. 

Chị ở lại nơi này, tôi không yên tâm chút nào.”

 

Trình Hạc An khuyên rất lâu, đến mức không giữ được bình tĩnh, dứt khoát ở lì lại trong nhà cũ, quyết tâm "đấu sức" với Lý Thuần Quân.

Tất nhiên, cuối cùng hắn cũng gặp mặt A Vũ.

 

Ngay giây đầu tiên nhìn thấy cô, ánh mắt Trình Hạc An đã tràn đầy kinh ngạc.

Nhưng vì A Vũ tỏ ra bình tĩnh đến mức lạ thường, mà vẻ mặt của Lý Thuần Quân cũng không hề d.a.o động, nên hắn cố nén xuống, không nói gì.

 

A Vũ vốn dĩ không thể tránh được. 

Cô đành để Tiểu Vân đứng ra giới thiệu, rồi bình tĩnh cúi đầu gọi một tiếng: “Thiếu gia.”

 

Ánh mắt Trình Hạc An nhìn cô đầy lạnh lẽo, tối tăm.

Trong lòng A Vũ bỗng thấy bất an, có linh cảm rất xấu.