Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 148



Quả nhiên, sau lưng người khác, Trình Hạc An chẳng nói chẳng rằng, bịt miệng cô rồi lôi thẳng ra sau vườn, dí đầu cô xuống bể nước mà nhấn.

Hắn nghiến răng nói:

 

“Mày đến đây làm gì? 

Con khốn! Mày định giở trò gì!”

 

A Vũ bị sặc suýt chết, vùng vẫy điên cuồng.

May mà Trình Hạc An cũng không thực sự muốn g.i.ế.c cô.

 

Hắn kéo cô từ bể nước ra, rồi lại đẩy ngã xuống đất, đứng trên cao nhìn xuống, ánh mắt hung hãn, giọng lạnh như băng, vừa xắn tay áo vừa cười khẩy:

 

“Muốn trả thù à? 

Tốt nhất là mày nói rõ ràng, mày đã nói gì với cô ấy? Đã làm gì? 

Nếu mày dám giở trò, tao sẽ khiến mày c.h.ế.t không toàn thây.”

 

A Vũ thở hồng hộc, người ướt sũng, run lẩy bẩy.

Cô bật khóc, nói:

 

“Anh đừng làm bậy! 

Tôi chưa nói gì cả! 

Chính anh cũng thấy mà chị ấy rất quý tôi. 

Nếu anh động vào tôi, chị ấy nhất định sẽ không tha cho anh!”

 

Trình Hạc An chỉ đáp lại bằng một nụ cười lạnh.

 

A Vũ gào lên:

“Tôi thật sự không nói gì cả! 

Trình Hạc An, anh là đồ khốn nạn, nhưng tôi biết chị ấy là người tốt. 

Nếu có muốn trả thù, tôi cũng chỉ trả thù anh! 

Tôi sẽ khiến anh c.h.ế.t không toàn thây!”

 

Trình Hạc An là kẻ rất tinh ranh, ánh mắt A Vũ tràn ngập oán hận, nhưng hắn nhanh chóng đoán ra được điều gì đó, khẽ cười khẩy:

 

“Mày muốn trả thù tao, nên chạy đến Giang Bắc tìm Lý Thuần Quân. 

Kết quả là cô ấy lòng dạ nhân hậu, không chỉ chữa khỏi bệnh cho mày, còn giữ mày lại bên mình chăm sóc. 

Mày sợ cô ấy tốt với mày như vậy, nếu nói ra quan hệ giữa chúng ta, cô ấy sẽ khinh ghét, đuổi đi, hoặc tệ hơn bán mày thêm lần nữa.”

 

“Anh nói láo! 

Chị ấy sẽ không bao giờ làm vậy với tôi!”

 

“Haha, đồ ngu. 

Ngày xưa tao gạt mày, mày chẳng cũng tin đến c.h.ế.t đi sống lại đó sao? 

Lòng người nằm trong bụng, mày nhìn thấy chắc?”

 

“Trình Hạc An! Đồ cầm thú! 

Tôi liều với anh! Đồ khốn nạn, anh sẽ không được c.h.ế.t tử tế!”

 

A Vũ gào lên rồi lao về phía hắn trong cơn phẫn nộ. 

Nhưng Trình Hạc An giơ chân đạp cô ngã xuống đất, giọng lạnh như băng:

 

“Cút! Con đĩ thối, tránh xa tao ra!”

 

Hắn nhìn cô bằng ánh mắt đầy khinh miệt, giọng nói độc ác:

 

“Muốn sống thì ngoan ngoãn một chút! 

Từ giờ trở đi, nếu mày dám nói bậy trước mặt Lý Thuần Quân, chỉ cần thốt ra nửa câu, tao sẽ lột sống da mày.”

 

A Vũ hiểu, hắn nói được là làm được.

Tên khốn nạn m.á.u lạnh này, chỉ trước mặt Lý Thuần Quân thì còn ra dáng người, chứ thực ra là loài lang sói khoác da người. 

Tàn nhẫn, độc ác, thủ đoạn.

 

Cô lại nhớ đến quãng thời gian như cơn ác mộng ấy.

Cô hận Trình Hạc An. 

Hận đến mức chỉ muốn lột da, xé thịt hắn ra mà nuốt sống.

 

Nhưng cô cũng phải thừa nhận, cô sợ hắn.

Cái ác trong người đàn ông này khiến người ta rùng mình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô muốn sống, nên đành nín nhịn.

Kẻ thức thời luôn nhìn rõ tình thế. 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Trình Hạc An, cho dù có quỳ gối làm chó trước mặt Lý Thuần Quân, nhưng bản chất vẫn là một con rắn độc, ngấm ngầm kiểm soát cô. 

Dù cô có tố cáo tất cả trước mặt Lý Thuần Quân, cho dù chị ấy không ghét bỏ cô, tin cô thì cũng không thể bảo vệ cô được.

Một kẻ điên rồi hóa súc sinh, thì giống như độc xà luồn lách khắp ngóc ngách, khó mà chống đỡ.

 

A Vũ không đấu lại được anh ta. 

Cô muốn sống. Thế nên lại một lần nữa, cắn răng nhận thua.

Và không chỉ cô, mà cả Lý Thuần Quân cũng vậy.

 

Cuối cùng, Lý Thuần Quân vẫn không thoát được khỏi sự dây dưa của Trình Hạc An. 

Cô ấy đồng ý cùng hắn quay về Thượng Hải.

 

Lý do cũng chẳng có gì cao thượng, chỉ là bất lực.

 

Ngày thứ mười Trình Hạc An ở lại nhà cũ, có người từ Thượng Hải tới, quỳ xuống khóc lóc:

“Lão gia bệnh nặng nguy kịch rồi, xin mời thiếu gia và thiếu phu nhân mau chóng quay về.”

 

Lý Thuần Quân không nói lời nào. 

Hàng mi cụp xuống, che đi ánh nhìn đầy đau đớn trong đôi mắt.

Cô ấy không thể phủ nhận rằng, dù Trình Hạc An đã từng làm biết bao chuyện sai với mình, nhưng cha chồng—ông cụ Trình—lại là một người tử tế.

 

Khi chị còn bé, ông là vị trưởng bối hiền hòa, luôn ân cần gọi cô bằng tên thân mật, ánh mắt hiền hậu, nụ cười hiền từ.

Ngay cả khi cô kiên quyết dọn về Giang Bắc, nhất định không muốn sống cùng Trình Hạc An, ông cũng chỉ thở dài, khuyên không được thì rơi nước mắt nói:

 

“Là bác và cha con hồ đồ, mới làm hỏng cả đời con. 

Nếu con đã quyết đi, thì cứ đi đi. 

Trình Nghiễn cứ để ta chăm sóc. 

Ta sẽ nuôi dạy thằng bé nên người, sau này giao lại hết sản nghiệp nhà họ Trình cho nó.”

 

Vài năm trước, mẹ chồng vì bệnh mà mất, cô cũng không về kịp, đó đã là một lần tiếc nuối.

Giống như cô từng nói, cô không thể đoạn tuyệt hết với thế tục, bởi vì cô vẫn còn những điều không nỡ rời bỏ.

 

3.

Lý Thuần Quân đã gần năm năm không đặt chân về lại Thượng Hải.

Giờ đây, dù ba tỉnh Đông Bắc đã rơi vào tay quân Nhật, nhưng Thượng Hải xem ra vẫn còn tạm ổn. 

Xe điện chạy tới chạy lui trên đường ray, phu kéo xe kéo hò hét mời khách, thỉnh thoảng có ô tô phóng qua, bụi tung mù mịt.

 

Nhà họ Trình sống ở khu người Hoa trong tô giới Pháp, là một căn biệt thự kiểu Tây.

Cha chồng cô quả thực bệnh rất nặng.

Sau khi trở về, Lý Thuần Quân đã tiếp nhận việc chăm sóc ông cụ, tự tay bưng thuốc, đút canh, làm tròn bổn phận dâu con được mấy ngày.

 

Nhưng cũng chỉ là mấy ngày ấy thôi.

 

Lúc hấp hối, ông vẫn run rẩy nắm tay cô, nước mắt lã chã:

“Con ngoan, con hãy tha thứ cho Hạc An đi. 

Những năm qua nó khổ quá rồi. 

Giờ đây cơ nghiệp nhà họ Trình coi như tiêu tan, thời cuộc loạn lạc, con với Hạc An phải nương tựa vào nhau, cùng nhau nuôi lớn thằng Nghiễn.

Dưới suối vàng, ta mới có thể yên lòng.”

 

Lý Thuần Quân im lặng, không đáp lời.

Vì để ông ra đi thanh thản, cô đành nhẹ nhàng gật đầu.

 

Đêm ấy, sau khi dỗ Trình Nghiễn ngủ xong, vừa về phòng thì lập tức bị Trình Hạc An kéo vào lòng.

Hắn hôm đó có uống chút rượu. 

Cái đầu tựa lên vai cô, cơ thể khẽ run, như thể đang khóc.

 

“Chị à, giờ anh chẳng còn gì cả, chỉ còn chị với thằng bé thôi. 

Chúng ta là một gia đình, ở bên nhau yên ổn có được không? 

Đừng rời đi nữa…

 

Chị à... anh không hiểu vì sao chị lại hận anh đến vậy. 

Rõ ràng là anh quen chị trước mà.

Anh yêu chị lắm, chị biết không...”

 

Lý Thuần Quân để mặc cho hắn ôm, không nhúc nhích.