Cô lại nhớ đến ngày bé, khi theo cha mẹ đến Dương Châu, lần đầu tiên gặp Trình Hạc An.
Khi ấy cô đi đôi giày da nhỏ xinh, mặc bộ váy kiểu Tây, tóc tết hai bím, trên tay còn cầm một hộp kẹo, đưa cho cậu bé Trình Hạc An.
Cậu nhóc khi ấy còn thấp hơn cô nửa cái đầu, mắt long lanh nhìn cô, vừa ngại ngùng vừa nép sau lưng bác Trình.
Bác Trình bật cười, kéo cậu ra:
“Đây là chị Quân Quân của con, từ Thượng Hải đến đấy.
Nhìn xem, chị còn mang quà cho con nữa.”
Cô bé ấy, hoạt bát, dễ thương, cười lên là đôi mắt cong cong như trăng non.
Trình Hạc An chưa từng đặt chân tới Thượng Hải.
Dù nhà họ Trình cũng là một đại thương gia có tiếng, nhưng ở địa phương, cậu chưa từng thấy cô bé nào vừa xinh đẹp vừa thân thiện như thế.
Đặc biệt là khi cô chủ động nắm lấy tay cậu, reo lên vui vẻ:
“Đi nào! Em Hạc An.
Chúng mình cùng chơi nhé!”
---
Lý Thuần Quân sẽ chẳng bao giờ biết được rằng, khoảnh khắc cô nắm tay, trái tim non nớt của Trình Hạc An đã bối rối và hạnh phúc đến nhường nào.
Giống như khi hắn mười bảy tuổi, đi xa học việc, nhận được thư của cha gửi.
Trong thư viết rằng việc làm ăn ở hiệu tiền vẫn ổn, cha cùng chú Lý ở Thượng Hải bàn nhau mở thêm vài chi nhánh, muốn làm lớn hơn.
Cuối thư, cha nhắc thêm một câu: chú Lý biết anh giờ đang theo tàu buôn, rất mừng, khen anh trẻ tuổi mà có chí khí.
Rồi viết: “Đợi con về, chuyện cưới hỏi với Quân Quân cứ để ta làm chủ.”
Nhiều năm qua, Trình Hạc An đã không biết bao nhiêu lần nghe cha nhắc đến: rằng chú Lý thường đùa vui, bảo sau này nhất định sẽ kết thông gia với nhà họ Trình.
Khoảnh khắc ấy, mọi thứ như nước chảy thành dòng, tự nhiên mà đến, không thể ngăn cản.
Trình Hạc An chẳng hề bất ngờ.
Trong lòng hắn chỉ có niềm vui dâng trào, tiếng tim đập thình thịch như trống giục.
Hắn cẩn thận gấp lại bức thư, trân trọng cất vào trong áo, khóe môi vẫn nhếch cao, chẳng thể hạ xuống nổi.
Biển đêm nhấp nhô dưới ánh sao mờ.
Trên boong tàu thương mại chao đảo, cậu thiếu niên đứng ngược gió hét lên đầy phấn khích.
Hắn nhìn lên bầu trời đen thẳm, những vì tinh tú lấp lánh như ánh mắt của người con gái hay gọi anh là “em trai”, nụ cười lúc nào cũng ngập tràn gương mặt.
Trong lòng hắn trào dâng một cảm giác ngọt ngào không sao tả xiết.
Chuyến đi dài đằng đẵng, gió biển lạnh lẽo, bầu trời mênh m.ô.n.g vắng lặng.
Mọi thứ xung quanh đều trống trải, hoang vu.
Nhưng không sao cả, hắn nghĩ, rồi sẽ có ngày mình cập bến, có nơi để quay về.
Đáng tiếc, Lý Thuần Quân vĩnh viễn chẳng thể hiểu được, trong khoảnh khắc ấy, trái tim hắn đã thuộc về cô.
Trong mắt cô, không hề có hình bóng cậu thiếu niên cô độc đứng trên boong tàu năm nào.
Cô chỉ nhớ đến tiệm may ở Thượng Hải, nhớ đến chàng trai đạp chiếc xe đạp cũ kỹ, chở cô rong ruổi khắp phố, tiếng cười rộn rã vang theo gió, đó là A Húc.
Anh là người bạn đời lý tưởng, người bạn đồng chí hướng.
Họ cùng nhau tin vào lý tưởng cách mạng, mơ ước trở thành những thanh niên tiến bộ của một Trung Hoa mới.
Họ theo đuổi nhân ái, tự do, và bình đẳng.
Họ hô vang khẩu hiệu của bình minh: “Mặt trời đỏ rực vừa mọc, ánh sáng chiếu khắp bốn phương.”
Lý Thuần Quân vẫn còn nhớ dáng vẻ tuấn tú, môi đỏ răng trắng của Giang Húc.
Nhớ bờ vai rắn rỏi và vòng n.g.ự.c ấm áp của anh.
Cô còn nhớ như in tiếng anh hét lên giữa làn đạn bay loạn xạ ngoài phố, lúc anh liều mạng lao đến, gọi tên cô:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Quân Quân! Cẩn thận!”
Vì một tiếng gọi ấy, trái tim cô suốt một đời đã không thể nào dành cho chàng thiếu niên cô độc đứng trên boong tàu năm ấy.
Nhưng liệu điều đó có quan trọng không?
Trên đời này, người c.h.ế.t rốt cuộc vẫn phải nhường đường cho người sống.
Giống như lời A Vũ từng nói:
“Sống đã là một ý nghĩa.
Chỉ cần còn sống, mới còn hy vọng.”
Cho nên, căn phòng ấy mới vẫn còn ánh đèn vàng ấm áp, người đàn ông cao lớn ấy mới ôm chặt người phụ nữ trong lòng mình, bật khóc vì quá đỗi vui mừng.
Lý Thuần Quân không đẩy hắn ra.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Cô chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài ô cửa sổ, ánh mắt trống rỗng dõi theo màn đêm đen đặc bên ngoài.
Cô để mặc cho hắn ôm lấy mình, trong lòng chỉ còn lại sự cô đơn buốt giá, một thứ cô đơn như tro tàn, chẳng còn chút nhiệt nào.
Bởi vì cô nhớ rất rõ đêm đó, cô cũng từng tuyệt vọng như vậy, từng quỳ xuống trước mặt Trình Hạc An, vừa khóc vừa van xin, nước mắt cạn khô:
“Hạc An... đừng mà!
Chị xin em, đừng đối xử với chị như thế, xin em, buông tha cho chị, chị là chị của em mà...”
Thuốc đã ngấm khiến toàn thân cô mềm nhũn, run rẩy co mình lại ở mép giường, lắc đầu trong sợ hãi.
Thế nhưng người đàn ông kia, với gương mặt lạnh tanh, vẫn không chút do dự, ép sát từng bước, không hề buông tha.
Hắn quỳ xuống trước mặt cô, nâng khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô lên, vừa lau đi nước mắt, vừa cười khẽ, vành mắt cũng đỏ hoe:
“Nhưng mà, chị à... anh chưa bao giờ xem chị là chị cả...”
Và rồi, đêm tân hôn thuộc về họ cuối cùng cũng buông rèm.
Chỉ là sau đó, thời gian trôi đi, cảnh còn người mất.
Đời người, một khi đã bước sai, dù đúng hay sai, cũng chẳng thể quay đầu.
Trình Nghiễn đã năm tuổi.
Trong ký ức, đây là lần đầu tiên cậu bé gặp mẹ ruột của mình.
Cha cậu đã dạy dỗ rất nghiêm, nên ngoài tính cách hơi kiêu ngạo ra, lễ nghĩa phép tắc đều đâu ra đấy.
Cậu cúi đầu gọi Lý Thuần Quân một tiếng: “Cô.”
Ngay cả khi Trình Hạc An cau mày, bảo rằng đó là mẹ ruột của con, Trình Nghiễn vẫn bướng bỉnh quay mặt đi, nắm chặt tay, không chịu đổi cách xưng hô.
Cậu nói: “Con không có mẹ.”
Trẻ con không hiểu chuyện người lớn, cũng chẳng hiểu lòng người quanh co phức tạp.
Một người phụ nữ năm năm qua chưa từng xuất hiện, chưa từng quan tâm đến cha con họ, lấy tư cách gì để làm mẹ của cậu?
Lý Thuần Quân nghe vậy, lòng đau như d.a.o cứa.
Cô biết, cũng như Trình Nghiễn, bản thân cô cũng đã đến lúc phải đưa ra lựa chọn.
Vậy nên, ánh mắt ngấn lệ khi đối diện với con trai, cuối cùng cũng hóa thành sự thỏa hiệp và tỉnh táo trước mặt Trình Hạc An.
Có lẽ, cha chồng cô nói đúng.
Thế đạo đã loạn.
Dù cô có cam tâm hay không, thì rồi cũng phải học cách chấp nhận Trình Hạc An, trở về làm thiếu phu nhân nhà họ Trình.
Đời người đàn bà, trói chặt trong bao lớp danh phận, mà lòng lại chẳng đủ tàn nhẫn, nên mới rơi vào cảnh thân bất do kỷ, mỗi bước đều khó đi.
Cái vòng xoáy này, tựa như một cục diện không có lối thoát.