Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 154



Một người Nhật, đứng trên đất Trung Quốc, lại nói với cô về khí phách.

Lý Thuần Quân không nhịn được bật cười. 

Cô nhìn ông ta, nói:

 

“Ngài Yuta, tôi kể cho ngài nghe một câu chuyện cười nhé.

 

Ngày xưa có một tên cướp, làm chuyện ác không chừa một ai. 

Một hôm hắn chiếm đoạt vườn cây của người khác, còn g.i.ế.c luôn chủ vườn. 

Sau đó, con trai của tên cướp chia nhau khu vườn, còn muốn bán hoa quả mà người nông dân trồng trước đó để lấy tiền.

 

Chúng bận quá, mới gọi con trai của chủ vườn quay lại giúp hái quả. 

Chúng nói: Chuyện cha tôi làm chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi xem cậu là bạn, bạn bè thì nên cùng nhau phát tài.

 

Ha ha ha, ngài nghe đi, thật là một câu chuyện buồn nôn.”

 

Trong xà lim của đội hiến binh, Lý Thuần Quân cười đến bật khóc. 

Rồi đột nhiên ánh mắt trở nên lạnh lùng đầy mỉa mai, cô nhìn chằm chằm vào ông ta:

 

“Ngài Yuta đã xem tôi là bạn, vậy có thể nói thật cho tôi biết, em gái ngài, Ryoko, rốt cuộc mắc bệnh gì không? N

ăm đó, hai người đã làm gì với Tú Tú?”

 

Đó là nỗi canh cánh trong lòng cô bao năm nay.

Cô từng âm thầm điều tra, cũng từng đích thân đến nhà Higashikado Yuta.

Nhưng Ryoko đóng vai quá giỏi, dáng vẻ nhu mì đúng chuẩn phụ nữ Nhật Bản.

Vì vậy đến chết, cô vẫn không biết Ryoko là yêu quái.

Lại càng không biết, A Vũ đã sớm trở thành món ăn trong bụng của yêu quái đó.

 

Higashikado Yuta luôn thận trọng, ông ta chỉ sẵn lòng tiết lộ bí mật cho người chết.

Lý Thuần Quân chẳng bao lâu nữa sẽ chết, nên ông ta chẳng bận tâm. 

Thậm chí đến giả vờ cũng không thèm, chỉ nhếch miệng cười lạnh:

 

“Trình phu nhân, thật ngại quá, cô c.h.ế.t rồi cũng không gặp lại được người đàn bà đó đâu. 

Nói thật thì... cô ấy bị Ryoko ăn thịt rồi. 

Từ nay về sau, sẽ vĩnh viễn sống trong thân thể Ryoko.”

 

Khóe miệng người Nhật này hiện lên một nụ cười kỳ quái, u ám mà nham hiểm.

Ông ta nói:

 

“Cô gọi tôi là con trai của tên cướp, đó là sự sỉ nhục. 

Dòng họ Higashikado chúng tôi là con cháu của thần linh, đời đời trung thành với thần minh vĩ đại, chẳng thèm đứng chung hàng với lũ cướp hèn hạ.

 

Cho dù là thân xác của đám người Đông Á các người, hay tham vọng bá quyền của Đại Nhật Bản, cũng chỉ là bàn đạp cho dòng họ Higashikado tiến lên. 

Dưới sự dẫn dắt của Thần, chúng tôi nhất định sẽ chinh phục thế giới, xây dựng lại Takamagahara (cao thiên nguyên) thuộc về chúng tôi!”

 

Lời nói điên cuồng của Higashikado Yuta, Lý Thuần Quân chẳng hiểu bao nhiêu nhưng cô hiểu được một điều:

Tú Tú... đã bị Ryoko ăn thịt...

 

Nỗi sợ hãi lập tức bị lửa giận thay thế. 

Cô đỏ hoe cả mắt, gần như muốn lao tới xé xác tên Nhật Bản kia:

 

“Higashikado Yuta! 

Đồ súc sinh mất nhân tính! 

Đám người Nhật như các người sẽ c.h.ế.t không được tử tế!!

 



 

Quân hiến binh Nhật Bản có đủ mọi kiểu tra tấn tàn độc đối với tù binh.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Nước lạnh, dầu nóng, bị cưỡng ép rót vào bụng.

Khi bụng căng đầy, chúng dùng chân giẫm thật mạnh.

Giẫm đến khi nước lạnh và dầu sôi chảy ngược ra từ mũi, từ miệng.

Cứ thế rót – giẫm – rót – giẫm, lặp đi lặp lại, đến khi những gì chảy ra là máu, người cũng chỉ còn thoi thóp, khó mà sống nổi.

 

Trước khi chết, Lý Thuần Quân đã bị giẫm đến mức không còn hình dạng con người.

Cô như một vũng bùn nhão, co quắp trong nhà ngục âm u đầy mùi m.á.u tanh.

Nơi tối tăm đến mức không có lấy một ô cửa sổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cô khẽ cười, lẩm bẩm:

“Ngươi xem, thế này sao gọi là không bị quấy rầy được. 

Năm đầu tiên chuyển đến đây, Trình Hạc An đã từng đến tìm tôi, anh ta van tôi quay về.

Nói rằng anh ta bận vận chuyển đường biển, cho dù có quay lại Thượng Hải, thì tôi cũng chẳng thể gặp mặt anh ta thường xuyên.”

 

Cô nhắm mắt lại, nghĩ về đứa con trai Trình Nghiễn của mình.

Tiểu Vân đã đưa đứa trẻ chuyển về nhà ông ngoại để lánh nạn từ lâu rồi.

Không có gì phải lo cả, bởi ngay từ sớm, cô đã nói trước với cha mình:

Hãy chuẩn bị tinh thần. 

Cô làm việc dưới mũi bọn Nhật, sớm muộn gì cũng sẽ gặp nguy hiểm.

 

Lý Thuần Quân nhắm nghiền mắt.

Lúc cận kề cái chết, ý thức của cô đã mơ hồ, bắt đầu sinh ra ảo giác.

Cô nghe thấy ai đó đang gọi tên mình...

 

“Quân Quân! Quân Quân!”

 

Âm thanh bên tai dần hỗn loạn, ù đi như có tiếng sóng vỗ.

Cô cố gắng mở mắt, dường như thấy lại được phố xá Thượng Hải náo nhiệt năm xưa.

 

Xe điện qua lại, đám trẻ bán báo vừa chạy vừa rao.

Giữa biển người tấp nập, một thiếu niên mặt mày sáng sủa, môi đỏ răng trắng, đang đạp một chiếc xe đạp cũ kỹ, vẫy tay gọi cô leo lên yên sau.

 

“Quân Quân, nhanh nào! 

Buổi diễn thuyết của câu lạc bộ sắp bắt đầu rồi!”

 

Lý Thuần Quân nhìn thấy rõ, là Giang Húc.

Là A Húc của cô.

Anh ấy đang cười với cô.

 

Cô vui mừng khôn xiết, như thể toàn thân bừng tỉnh, lập tức bật dậy khỏi mặt đất, lao đi trên con phố náo nhiệt, xuyên qua đám đông, hớn hở vẫy tay:

 

“A Húc! A Húc!”

 

Cô nhìn thấy Lý Thuần Quân năm ấy, được thiếu niên thợ may tươi cười ấy chở trên xe đạp, hò reo rộn ràng chạy qua từng con phố.

Họ tự do tự tại, cùng lao về phía tương lai tươi đẹp và bình đẳng.

 

Chàng trai ấy đứng dậy, dồn sức đạp xe, chở cô gái mà mình yêu quý nhất.

Cô gái đứng sau lưng anh, dang rộng hai tay.

Họ cùng nhau cười vang, dang tay trong gió xuân, tiến về phía mặt trời đang mọc, lớn tiếng hô vang:

 

“Người Nhật gọi Trung Hoa ta là gì? 

Một là ‘lão đại đế quốc’, hai cũng là ‘lão đại đế quốc’! 

Thật nực cười thay, đây chẳng qua là mô phỏng lời phương Tây mà thôi! 

Ôi! Trung Hoa ta có thật là lão đại không? 

 

Lương Khải Siêu đã từng nói: 

‘Ôi! Lời gì thế này? Lời gì thế này! 

Trong lòng ta, luôn có một Trung Hoa trẻ!’”

 

Vầng dương vừa mọc, ánh sáng rực rỡ!

Sông ngòi tuôn chảy, sóng nước cuồn cuộn!

Rồng ẩn dưới vực, vảy vuốt tung bay!

Hổ con gầm vang, trăm thú khiếp sợ!

Đại bàng thử cánh, gió bụi lẫy lừng…

Dẫu có thiên thu, rộng khắp tám phương!

Tương lai như biển, ngày mai dài rộng!

Tuyệt mỹ thay, Trung Hoa trẻ! Không già với trời!

Hùng tráng thay, thanh niên Trung Hoa! 

Cùng quốc gia vươn xa không giới hạn!”

 

Vạn tuế Tân Trung Hoa!

Vạn tuế thiếu niên Trung Hoa!”