Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 161



Khi còn ở Hoàng Tuyền, Tô Mẫn từng chờ Tiểu Liễu gần ba mươi năm. 

Hắn đã nói với nàng:

 

“Ta hy vọng kiếp sau, giữa ta và Tiểu Liễu sẽ không còn khoảng cách thân phận.

Chúng ta sinh ra đã bình đẳng, không phân sang hèn cao thấp.

Khi ấy, thế gian này, dù là địa vị hay tình cảm, đều có thể như ánh trăng sáng rọi thẳng vào lòng, không bị trói buộc, không cỏn bị ngăn trở.”

 

Ở Hoàng Tuyền, vĩnh viễn không có ánh trăng nào chiếu rọi tới được.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, Tống Thao lại cảm thấy công tử Tô Mẫn, đúng là sáng chói tựa trăng rằm.

 

Lúc hắn cười, đôi mắt dài khẽ cong lên, ánh nhìn hiền hòa dịu dàng, đẹp đến mức chẳng khác gì ánh trăng của thế gian.

Khi ấy Tô Mẫn nói:

 

“Tống cô nương, chắc chắn rồi sẽ có một ngày như thế, đúng không?”

 

Tống Thao đứng bên bờ Hoàng Tuyền, lặng lẽ nhìn hắn, không đáp lời.

Thần minh sinh ra là để duy trì trật tự âm dương giữa trời đất, họ không thể đoán định tương lai nhân thế, càng không thể can thiệp dòng đời con người.

 

Thuở ban đầu, Phán cổ thị mở trời xẻ đất, từ trong hỗn độn sinh ra thiện và ác.

Thái Nguyên Thánh Mẫu vì cân bằng thiên đạo mà rèn ra búa khai thiên, dựng lên Bất Chu Sơn.

 

Chuyên Húc đoạn tuyệt thông đường giữa trời và đất, từ đó sinh ra thiên mệnh và thần quyền.

Đến thời Trác Lộc chinh chiến, Vũ Châu diệt Thương, thiên hạ sinh linh đồ thán...

Thần minh lúc ấy mới dần tỉnh ngộ, quyết định trả lại nhân gian cho con người.

 

Từ lâu, thần tiên đã không được can dự chuyện phàm trần: người, quỷ, thần, mỗi giới đều có quy củ riêng, ai giữ phận nấy.

Thậm chí có khi, họ còn vừa uống rượu vừa vui vẻ bàn luận: triều đại nào vừa diệt vong, thiên tử nào vừa đổi chủ, nhân gian bon chen truy cầu danh lợi....

Tất cả chỉ là chuyện cười bên gối mà thôi.

 

Tống Thao c.h.ế.t vào năm thứ ba niên hiệu Chí Đạo.

Khi phi thăng làm Quỷ Tiên, nàng đã sớm hiểu rõ Thiên Đạo:

 

“Hữu vi đều là hư ảo, vạn sự cuối cùng cũng hóa hư không.

Những tháng ngày hoa nở trăng sáng, những khổ đau hay viên mãn của nhân gian, tất cả chỉ là một giấc mộng lớn.”

 

Cho nên Tống Thao không thể trả lời câu hỏi của Tô Mẫn.

Bởi mắt của thần minh cũng chẳng thể nhìn thấu tận cùng nhân thế.

Và nhân gian trong mắt nàng, từ trước đến nay vẫn luôn là nơi đầy rẫy vết thương.

 

Cho đến khi nàng gặp Lý Thuần Quân — tiểu thư nhà giàu lớn lên ở Thượng Hải.

Người con gái ấy đứng lên hô vang: “Bình đẳng, tự do!”

Rồi ngày càng nhiều người, vì giấc mơ về một quốc gia lý tưởng, cũng giương cao lá cờ như cô ấy.

Ngày càng nhiều người, không ngại hy sinh, m.á.u chảy đầu rơi, giống như đom đóm biến thành mặt trời — cháy sáng rực rỡ, đoàn kết đồng lòng.

 

Tống Thao khẽ nhắm mắt lại, linh hồn nàng hóa thành hình dáng của Lý Thuần Quân.

Từ khoảnh khắc ấy trở đi, có lẽ mảnh đất này mới thực sự có chủ nhân.

 

Trật tự nhân gian đã từ lâu ngày càng hoàn thiện, ổn định.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, mọi tội ác và dơ bẩn nơi nhân thế đã không cần đến thần minh ra tay tẩy rửa hay cân bằng nữa.

 

Bởi vì loài người đã trở thành thần minh của chính họ.

Thế giới ngày ngày thay đổi, đau thương xoay vần, không biết từ bao giờ đã biến đổi nhiều đến thế.

 

Những kẻ như Tống Thao, vẫn còn tồn tại giữa thế gian.

Dù là Quỷ Tiên hay Địa Tiên, ngược lại lại phải học cách thích nghi với quy tắc con người, học cách hòa nhập vào dòng đời của họ.

 

Người ta vẫn hay nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đất nước Trung Hoa không nuôi thần nhàn rỗi.”

Mà thật ra thần nhàn rồi cũng chẳng muốn để ai nuôi.

 

Cho nên, tại một viện dưỡng lão ở ngoại ô thành phố, Tống Thao nhìn thấy Bạch Vô Thường đang bận bịu làm việc.

Hắn mặc một bộ đồng phục điều dưỡng, dáng người không cao lắm, da thì trắng bệch như tuyết, lúc này đang la ầm lên với một cụ già hơi lú lẫn:

 

“Lại tè ra giường à? 

Tã giấy đeo cho ông cũng tự lột ra nốt? 

Sao nghịch ngợm thế!

Chẳng chịu nghe lời gì cả, phạt ông ra sân tắm nắng! 

Bổ sung canxi cho tỉnh ra nghe chưa!”

 

Bạch Vô Thường lúc nào cũng cười cười, tính tình rất tốt.

Hắn đẩy cụ già ra sân phơi nắng, ngẩng đầu lên liền thấy Tống Thao đang đứng ngay trước mặt.

 

Bạch Vô Thường ngạc nhiên:

“Ủa? Cô tới đây làm gì vậy?”

 

Tống Thao mỉm cười:

“Huynh lại đổi nghề nữa rồi à, Bạch huynh?”

 

... ... ...

 

Bạch Vô Thường có hơi khổ sở.

 

1

Tuy nói quỷ tiên nhờ vào hương khói cúng bái ở miếu mà sống, không đến mức c.h.ế.t đói, nhưng nhân gian thì có quá nhiều thứ hay ho hấp dẫn.

Nhỏ thì bật lửa, đồng hồ, dây nịt; lớn thì điện thoại, xe hơi, nhà cửa ... thứ nào cũng cần tiền mới mua được.

 

Vả lại, dưới sự quản lý quy củ của âm phủ, thêm vào việc trật tự nhân gian ngày càng hoàn thiện, công việc của bọn họ cũng dần ít đi trông thấy.

Ông chủ rảnh rỗi không có gì làm, liền bắt đầu lôi nhân viên ra mà giày vò.

Vị boss lớn nhất của âm phủ – Phong Đô Đại Đế, đến mặt mũi cũng chẳng thèm lộ, trực tiếp hạ chỉ thị xuống mười vị Diêm Vương.

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Bạch Vô Thường vẫn còn nhớ rõ, hôm ấy Thôi Phán quan hắng giọng, bắt đầu truyền đạt ý của cấp trên:

 

"Khụm... 

Cái này là như vầy... 

Xét thấy dạo gần đây trong địa phủ rảnh rỗi quá nhiều, đám quỷ ngày ngày ăn không ngồi rồi, tụ tập đánh bạc, khiến bầu không khí ô nhiễm trầm trọng. 

Kể từ hôm nay, toàn bộ đưa xuống cơ sở công tác, giữ gìn sự yên tĩnh cho địa phủ, không có việc gì thì đừng có quay về nữa."

 

"Ờ... 

Quy định khi làm việc ở cơ sở có mấy điều, mọi người nhớ ghi lại nha, phạm quy sẽ bị xử phạt. 

Lão nhân gia Đế Quân của chúng ta sẽ đích thân giám sát, phát combo 'đánh bay hồn phách kèm sét đánh tan xác' bất cứ lúc nào."

 

"Thứ nhất, phải thích nghi với cuộc sống nhân gian, không được... tiểu tiện bừa bãi ở nơi công cộng. 

À không, nhìn nhầm rồi, mọi người gạch dòng đó đi. 

Là: không được tùy tiện dùng pháp thuật lớn nhỏ, nghiêm túc hòa nhập với đời sống con người, một phần cày cuốc một phần thu hoạch, đừng có mơ mộng ngồi không mà có ăn."

 

"Thứ hai, không được tụ tập đông người, kéo bè kết phái. 

Tất cả phải tản ra, rảnh cũng đừng liên lạc linh tinh. 

Hội họp trên ba con quỷ, phải nộp đơn xin phép, ghi rõ lý do."

 

"Thứ ba, không được làm chuyện xấu, gây chuyện thị phi. 

Cuối năm cấp trên sẽ tổ chức họp tổng kết qua video đám mây trên lòng bàn tay, mọi người giám sát lẫn nhau, tố cáo lẫn nhau, có đánh giá thành tích và phần thưởng cho nhân viên xuất sắc."

 

"Thứ tư, khoa học kỹ thuật loài người phát triển quá nhanh, Đế Quân nói rồi, nếu chẳng may lộ thân phận mà không đủ bản lĩnh để thoát thân, thì tự xử đi, đừng để ngài mất mặt..."