Tin tức vừa truyền ra, đám quỷ lập tức nhốn nháo.
Chỉ có Bạch Vô Thường là vẫn bình chân như vại, tươi cười hí hửng, quay sang Hắc Vô Thường và Tống Thao cười nói:
"Xảy ra chuyện thì nhớ hú anh một tiếng, anh đây sẽ không thấy c.h.ế.t mà không cứu đâu."
Hắc Vô Thường mặt lạnh như tiền, cũng gật đầu nói:
"Giữ liên lạc."
Nói xong lại bổ sung thêm một câu:
"Mà thôi, đừng giữ thì hơn, còn phải báo cáo lý do tụ tập, phiền c.h.ế.t đi được."
Thế là sau đó, mỗi người một ngả.
Thật ra Bạch Vô Thường đã sớm chán ngán cuộc sống ở địa phủ.
Nhân gian giờ phồn hoa náo nhiệt biết bao, hắn tự thấy mình thông minh lanh lợi, xuống trần chắc chắn sẽ sống phong lưu vô cùng.
Hắn đã sớm muốn "trải nghiệm cuộc sống" rồi.
Thôi Phán quan phát cho mỗi người một căn cước công dân – Bạch Vô Thường lấy tên là Tạ Tất An.
Cầm căn cước trong tay, hắn phấn khích bước chân đến nhân gian và rất nhanh bị vả cho một cú tỉnh mộng.
Cái gì cũng cần tiền!
Cái gọi là "hòa nhập với cuộc sống nhân gian, một phần cày cuốc một phần thu hoạch" – nói hay lắm, vậy ít ra cũng phải cho tiền công tác chứ?
Đằng này tay trắng vẫn bị đuổi xuống trần gian.
Ngay cả tiền thuê nhà hắn cũng không có!
Vừa định lôi pháp thuật ra dùng cho lẹ, thì đột nhiên nhớ lại lời của Thôi Phán quan:
“Vi phạm sẽ bị xử phạt, Đế Quân đích thân giám sát, bất kỳ lúc nào cũng có thể ban cho combo ‘hồn phiêu phách tán kèm sét đánh tan xác’!”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Hắn buồn bực buông tay xuống, bắt đầu lang thang đầu đường xó chợ.
Rồi lại chen vào chợ lao động, tìm việc làm.
Ừ thì tự lực cánh sinh, cũng không đến mức quá khó.
Bạch Vô Thường cái gì cũng làm: nhân viên phục vụ quán lẩu, công nhân dây chuyền ở xưởng điện tử, chạy giao đồ ăn part-time…
Cuối cùng cũng thuê được một căn phòng nhỏ, mua được chiếc xe điện, hí hửng khi thấy trong tài khoản còn dư năm ngàn đồng.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy bản thân thật ra cũng khá có tiền đồ, có chút kiêu hãnh.
Không ngờ đêm đó, lại gặp một con tiểu quỷ đang lang thang trên phố, đi khắp nơi dọa người.
Bạch Vô Thường cười khẽ, lôi xích trói hồn ra, vì thành tích công tác mà hí hửng lao tới.
Ai ngờ tiểu quỷ kia gian xảo vô cùng, nháy mắt nhập vào một người trần.
Bạch Vô Thường không nghĩ nhiều, vung xích đánh tới.
Tiểu quỷ thì chạy mất. Còn hắn bị bắt.
Cái gọi là pháp luật đầy quyến rũ và hoàn thiện đây sao…
Người đàn ông bị hắn quất cho một roi nhìn thì khỏe mạnh rắn rỏi, vậy mà dưới sự hòa giải của cảnh sát lại một mực bảo rằng cảm thấy khó chịu trong người, quay ra vòi hắn năm ngàn tệ.
Bạch Vô Thường thề luôn, hắn ra tay có chừng mực, căn bản không thể gây tổn thương gì.
Mà số tiền năm ngàn hắn tích cóp bao lâu, trong chớp mắt sạch sành sanh.
Hắn tức muốn chết, cảm thấy không muốn làm nữa.
Ngày trước bắt tiểu quỷ, cứ xông vào là xong, xử lý rồi biến mất, đơn giản biết bao.
Còn bây giờ thì sao?
Không được tùy tiện dùng pháp thuật trước mặt người sống, làm việc còn có thể gặp rủi ro?
Bạch Vô Thường vô cùng bất mãn, nhưng vì kế sinh nhai, chẳng bao lâu lại tiếp tục bước vào vòng xoáy làm thuê.
Hắn thở dài:
Sống thật không dễ dàng gì.
Ngay cả hắn đã chăm chỉ đến mức này rồi, mấy con quỷ khác ở địa phủ chắc cũng chẳng khá hơn là bao.
Nghĩ đến mấy buổi họp video trực tuyến trước đó, ai nấy đều mặt ủ mày chau, tinh thần sa sút, Bạch Vô Thường liền nghĩ:
Hay là an ủi anh em một chút.
Thế là chủ động đi liên lạc với Hắc Vô Thường.
Kết quả, vừa mở màn hình họp video trên lòng bàn tay ra…
Hắc Vô Thường ăn mặc chỉnh tề, mặt mũi nghiêm nghị, đang ngồi đánh mạt chược trong phòng bài.
Bạch Vô Thường trừng mắt:
"Anh còn rảnh rỗi đánh mạt chược?
Tiền kiếm đủ xài chắc?"
Hắc Vô Thường điềm nhiên:
"Đủ.
Mỗi tháng thu nhập ba vạn."
Bạch Vô Thường:
"Cái gì?!
Anh làm cái gì vậy?"
Hắc Vô Thường:
"Mở hai phòng mạt chược."
Bạch Vô Thường:
"Tiền đâu mà mở?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắc Vô Thường:
"Đánh mạt chược thắng được."
Bạch Vô Thường:
"Cái gì!!
Anh dám đánh bạc?!"
Hắc Vô Thường:
"Đừng nói bậy, tôi làm ăn đúng luật, số tiền không đủ cấu thành phạm tội."
Bạch Vô Thường:
"Tôi không tin!"
Hắc Vô Thường:
"Tôi chỉ... may mắn một chút thôi."
Bạch Vô Thường:
"Tôi không tin!"
Hắc Vô Thường (vẫn thản nhiên):
"Tôi chỉ may mắn một chút thôi."
Bạch Vô Thường (mặt đỏ bừng):
"Tôi – không – tin!!"
Hắc Vô Thường (nhún vai):
"Thì tôi chỉ may mắn thôi mà."
Bạch Vô Thường (ngửa mặt rống lên):
"Anh dựa vào cái gì mà may mắn như thế hả?!"
Hắc Vô Thường:
"Có đáng gì đâu.
Thôi phán quan còn thi đỗ công chức, Điện hạ Tần Quảng Vương sắp đưa công ty lên sàn, Thành Hoàng gia thì trúng số độc đắc năm triệu."
Bạch Vô Thường:
"Tôi không tin."
Hắc Vô Thường (mặt không đổi sắc):
"Chúng ta chỉ may mắn hơn ngươi một chút."
Bạch Vô Thường:
"Tôi không tin!
Mấy người nhất định là thao túng, vi phạm quy định!"
Hắc Vô Thường (lạnh nhạt):
"Không có bằng chứng thì đừng nói bừa.
Cẩn thận tôi kiện anh tội phỉ báng đấy.
Phí Trường Phòng vừa thi đậu bằng luật sư, mở văn phòng riêng rồi, rất giỏi cãi lý."
Bạch Vô Thường:
"A a a a a!
Không phải nói là không có chuyện thì đừng liên lạc sao?
Vậy sao anh biết hết mọi thứ hả?!"
Hắc Vô Thường:
"Chúng tôi có nộp báo cáo, làm ăn qua lại, lâu lâu họp mặt."
Bạch Vô Thường tức đến mức mũi cũng méo đi, nụ cười giả lả mọi khi chẳng giữ nổi nữa, lập tức bùng nổ chửi rủa.
Hắc Vô Thường thản nhiên đáp:
"Chửi nữa là tôi gọi Phí Trường Phòng kiện anh đấy."
Bạch Vô Thường tức đến nổ phổi, nén mãi không được, nghiến răng nghiến lợi gào lên:
"Mấy người đều phạm quy hết!
Tôi sẽ tố cáo với Đế Quân!
Chỉ có tôi với Tống Thao là làm việc nghiêm túc, chăm chỉ tuân thủ kỷ luật!"
Hắc Vô Thường:
"Anh nghĩ nhiều rồi.
Tống Thao căn bản chưa hề xuống trần gian, vẫn đang nằm lười ở Phong Đô đó."
Bạch Vô Thường:
"Tôi không tin."
Hắc Vô Thường:
"Anh về nhìn một cái sẽ rõ, cô ấy chỉ thỉnh thoảng xuống trần làm cho đủ chỉ tiêu, còn lại đều ở Phong Đô hết.
Trong tài khoản vẫn còn nguyên đống tiền nhân dân tệ chưa xài hết kia kìa."
Bạch Vô Thường:
"Không thể nào!
Tiền đâu mà cô ấy có?!"
Hắc Vô Thường:
"Trợ cấp công tác."