Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 180



Đây chính là một đòn hoán đổi linh hồn.

Mà quá trình này đau đớn đến tận xương tủy.

 

Tống Thao gần như không thể chịu nổi.

Thần hồn nàng bị kéo căng, bị xé rách từng mảnh dưới ngoại lực cường đại, ép buộc phải rời khỏi tiên thể của chính mình.

 

Một cơn bất an mãnh liệt ập đến trong lòng nàng.

 

Nàng biết một khi thần hồn bị kéo ra ngoài,

Amaterasu dưới sự điều khiển của Thân Chu sẽ lập tức ra tay, khiến nàng hồn phi phách tán, tan biến khỏi thế gian.

 

Tiên thể của nàng, cuối cùng cũng sẽ trở thành vật chứa cho hồn phách của Chung Ly Hoa.

Giống như Trì Đình năm xưa, bị Chu Mục chiếm đoạt thân xác.

 

Tống Thao ra sức chống trả.

Thế nhưng, cùng lúc đối đầu với cả Thân Chu lẫn Amaterasu, nàng hoàn toàn không có lấy một cơ hội phản kháng.

 

Thần hồn của nàng từng chút từng chút bị kéo ra khỏi cơ thể.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng thậm chí đã muốn buông xuôi, xót xa mà nghĩ rằng có lẽ, đây chính là kết cục của nàng.

 

Thế nhưng nàng không ngờ tới, Trương Nhuận Trạch, với thân phận chỉ là một phàm nhân, lại liều lĩnh lao lên, chắn trước người nàng.

Tống Thao trợn to mắt, gào lên giận dữ:

“Trương Nhuận Trạch, tránh ra!”

 

Một kẻ phàm tục, làm sao có thể ngăn được thần linh như Amaterasu?

Cậu sẽ c.h.ế.t trước nàng, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh.

 

Trán Trương Nhuận Trạch nổi đầy gân xanh, gương mặt vặn vẹo vì đau đớn.

Ánh mắt cậu gắt gao nhìn chằm chằm vào Tống Thao, nghiến răng bật ra một câu:

“Ông đây không cút!”

 

Chính nhờ cậu cản lại, thần hồn Tống Thao vốn sắp bị rút ra, lại chật vật quay trở về được với thể xác.

Còn Trương Nhuận Trạch, thân thể run rẩy kịch liệt, chỉ chốc lát nữa thôi là sẽ tan biến.

 

Tống Thao ngẩng đầu lên, bỗng khẽ cười lạnh:

“Trương Nhuận Trạch, đồ ngu, làm vậy hoàn toàn vô nghĩa.”

 

Chắn trước mặt nàng, chẳng qua cũng chỉ là thêm một mạng c.h.ế.t uổng mà thôi.

Nàng vẫn không thể thoát được kết cục bị Thân Chu và Amaterasu xé xác.

 

Thế nhưng chính sự liều c.h.ế.t phản kháng ấy của Trương Nhuận Trạch, lại khiến sát khí trong lòng Tống Thao bùng lên dữ dội..

Ngay trong khoảnh khắc cậu sắp tan biến, Tống Thao gom toàn bộ linh lực, dồn vào lòng bàn tay rồi đánh thẳng vào Đan Điền của chính mình.

 

Thân Chu không phải muốn thân xác của nàng sao?

Không phải muốn đưa hồn của Chung Ly Hoa vào Đan Điền nàng sao?

 

Tốt thôi, vậy thì cùng nhau chết. 

Cốt nhục đồng quy, ngọc đá cùng vỡ!

 

Khóe môi Tống Thao nhếch lên một nụ cười quái dị.

Ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nàng dốc hết toàn lực, tự hủy Đan Điền.

 

Tự hủy thân xác, xóa sổ cả thần hồn của nàng và Chung Ly Hoa.

Sảng khoái vô cùng.

 

Tống Thao thậm chí còn muốn bật cười.

Nàng thấy Thân Chu trên điện cuối cùng cũng biến sắc.

Trong mắt hắn tràn đầy hoảng loạn, giọng run rẩy hét lên:

“Hoa Hoa!”

 

Ngay khoảnh khắc hồn xác cùng diệt, Tống Thao còn kịp mắng thầm trong lòng:

Đồ chó chết, muốn cướp gà, cuối cùng lại mất cả gạo!

 

4.

Khi Tiểu Điềm Điềm chìm vào giấc ngủ sâu, mơ hồ nghe thấy phòng bên cạnh có động tĩnh.

Nếu là Trương Nhuận Trạch ở đó, nó đã dậy qua xem thử.

Nhưng nghĩ đến việc người ở bên kia là Tống Thao — vị nữ thần quan đến từ Phong Đô — nó lại an tâm nhắm mắt ngủ tiếp.

 

Thế rồi, nó ngủ một mạch đến tận năm giờ sáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc này trời còn chưa sáng rõ, bình thường cũng chẳng phải giờ nó dậy.

Vậy mà đang nhắm mắt, sắc mặt nó bỗng biến đổi.

 

Ngay sau đó, nó như bị điện giật, bật dậy khỏi giường.

Đến rồi!

Lệnh triệu tập từ lão đại đến rồi!

 

Không kịp xỏ giày, nó hấp tấp lao ra ngoài.

 

Trong phòng khách tối đen như mực, quả nhiên, bên cửa sổ hiện lên một bóng dáng thần linh cao lớn.

Vị thần ấy khoác áo bào tím, đứng chắp tay sau lưng, chậm rãi xoay người lại.

Sắc mặt u trầm, ẩn trong bóng tối.

 

Tiểu Điềm Điềm lập tức quỳ rạp xuống đất.

“Đế... Đế quân.”

 

Trong giới âm ty, chẳng có quỷ sai nào dám không sợ Phong Đô Đại Đế.

Hầu hết các thần linh thời thượng cổ đều đã sớm lụi tàn, nhưng Đế quân là ngoại lệ.

 

Ngài là đệ tử của Hậu Thổ nương nương, xuất thân từ dòng dõi Thần Nông, đã cai quản giới âm ti hơn vạn năm, là một cổ thần chân chính.

Cũng là một thần linh hành tung bất định, tính tình khó hiểu.

 

Vị thần của địa ngục ấy vừa chính vừa tà, có thể thương chúng sinh thiên hạ, cũng có thể hủy diệt bất kỳ điều gì ngài không thuận mắt.

Trước quyền năng tuyệt đối, chỉ có thể thuần phục.

Ân hay phạt, đều là ban ân từ Đế quân.

 

Tiểu Điềm Điềm cũng giống như bao quỷ sai khác ở Phong Đô, hiếm khi được diện kiến Đế quân, càng không dám suy đoán tâm ý của ngài.

Dù nó có thể hóa hình là nhờ chính tay Đế quân độ hóa, nhưng lúc này đây, vị thần uy nghiêm ấy đang mở mắt nhìn nó, ánh nhìn thâm sâu như vực thẳm, giọng lạnh như băng:

 

“Tống Thao đâu?”

 

Trong đáy mắt của Đế quân, dường như tích tụ băng tuyết ngàn năm, một cái nhìn cũng đủ khiến người run rẩy.

 

Tiểu Điềm Điềm lập tức như bị sét đánh, lắp bắp đáp:

“Tống...  Tống Thao ở trong phòng Trương Nhuận Trạch ạ.”

 

Lời vừa nói ra, nó lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

Tống Thao đang ở trong phòng Trương Nhuận Trạch.

Mà Trương Nhuận Trạch lẽ ra đang ngủ trên ghế sofa phòng khách.

Thế nhưng lúc này trong phòng khách, chỉ có nó và Đế quân.

 

Huống chi, nếu Đế quân thật sự muốn tìm Tống Thao, ngài cần gì phải hỏi nó?

Nếu đã mở miệng hỏi thì chỉ có một khả năng:

Đến cả Đế quân cũng không biết Tống Thao đang ở đâu.

 

Một làn khí lạnh lập tức bò dọc sống lưng nó....

Chuyện này... sao có thể?!

 

Không chần chừ thêm giây nào, nó lập tức bật dậy, lao thẳng về phía phòng Trương Nhuận Trạch.

 

Trời vẫn còn tối mịt.

Ánh mắt của Tiểu Điềm Điềm quét một vòng, căn phòng gọn gàng sạch sẽ, nhưng trống rỗng, không một bóng người.

Trong bóng tối, chỉ có chiếc bàn cạnh giường, nơi một cây cổ cầm ba dây đang yên lặng nằm đó.

 

Tiểu Điềm Điềm lập tức nhớ đến Thủy Nguyệt Kính.

Nó hoảng loạn ôm lấy cây đàn, cuống cuồng chạy về tìm Đế quân.

 

“Cái này... Tống Thao nói là Thiên Trạch Cầm là thứ thuộc về vị thần mặt trời bên Cao Thiên Nguyên ấy...”

 

Đế quân đưa tay đặt lên Thiên Trạch Cầm.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Vẻ mặt ngài thản nhiên, không lộ ra chút cảm xúc nào.

Nhưng ngay giây tiếp theo, ngón tay thon dài của ngài khẽ móc lấy ba dây đàn rồi buông ra.

 

Tiểu Điềm Điềm trừng mắt kinh hãi.

Chỉ thấy Đế quân vung tay lên, một chưởng đánh thẳng vào cây đàn.

 

Thiên Trạch Cầm vỡ tan.

 

Một tiếng ong ong như sấm nổ vang vọng trong phòng, chấn động cả không gian.