Ưu điểm: Gia đình đơn giản, không có đấu đá nội viện.
Vai rộng eo thon, thân hình cường tráng, chuyện vợ chồng tuyệt vời.
Còn biết thổi sáo nữa, nghe rất hay~
Biết dạy trẻ con đá cầu, rất thân thiện.
Cách ăn cơm cũng chăm chú đẹp trai, hihi.
Hôm nay nhìn thấy chàng uống rượu, ôi trời ơi, quyến rũ c.h.ế.t mất! Muốn thơm một cái!!
Chàng ngăn người khác kể chuyện tục, cộng thêm điểm!
Một tát đánh bay tên con cháu nhà họ Vĩnh An dám gây chuyện lúc say — quá ngầu luôn!
Cưỡi ngựa nhìn cũng quá đẹp trai rồi… Nói mới nhớ, khi nào cho ta thử cưỡi chàng một cái nhỉ?
Lén hỏi thăm cuộc sống nơi Tây Bắc của chàng, thấy thương ghê.
Hôm nay phát hiện chàng thích ăn ngọt! Ha ha ha, nam nhân ngoài lạnh trong nóng thật là đáng yêu!
Ta đọc đến đây, lòng bỗng thấy rối bời.
Sao trong mắt Ninh Tam, ta giống như một con công đang xoè đuôi phô trương, y hệt thuỷ tiên biết nịnh?
Nào là thổi sáo, nào là múa võ, nào là ngầu lòi…
Mang theo cảm xúc rối rắm ấy, ta tiếp tục lật trang…
Khuyết điểm: Quá trầm lặng, nhàm chán, không biết nói đùa. (gạch bỏ)
Hiện tại vẫn chưa hôn được.
Tổng kết: Hình mẫu lý tưởng! Nhất định phải gả! Phải chốt đơn ngay!
Ta đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, trong đầu toàn hiện lên ánh mắt sáng rực của Ninh Tam cô nương.
Thì ra, mỗi lần nhìn ta, trong đầu nàng lại nghĩ nhiều như thế.
Không hiểu sao, rõ ràng mới gặp nàng ở tiệc hôm trước, mà giờ đã bắt đầu nhớ nàng rồi.
Đêm khuya tĩnh mịch, bên ngoài mưa rơi lất phất — không biết nàng có ngủ ngon không.
Ta đứng dậy, đội mưa đến phủ Ninh gia.
Nàng ở viện sau vắng vẻ.
Ta trèo lên đầu tường nhìn xuống, không ngờ nàng vẫn chưa ngủ.
Nàng xõa tóc, tựa lan can, gương mặt trắng trẻo, yên tĩnh vô cùng.
Ninh Tam cô nương đưa tay hứng mưa, như tự tiếp thêm dũng khí cho mình, nhỏ giọng nói:
— “Ngày mai… nhất định phải đi quyến rũ Lý Túc! Nhất định phải làm!”
Nàng siết nắm tay, nghiến răng, như thể sắp làm chuyện gì cực kỳ kinh thiên động địa.
Tên ta, từ miệng nàng thốt ra nhẹ nhàng như tơ, mềm mại như sợi tằm cuốn lấy tim ta.
Ta trở về phủ, cả người lâng lâng.
Uống vài chén trà cho hạ nhiệt trong lòng.
Rồi chẳng hiểu sao lại nảy ra ý nghĩ:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
— Ngày mai là đại sự giữa ta và Ninh Tam cô nương, phải ăn mặc cho thật bảnh mới được.
Ta nhận ra, mỗi lần nàng thấy ai ăn mặc đẹp, mắt nàng liền sáng như sao.
Nhưng vừa mở tủ quần áo ra, chọn trái chọn phải, không có bộ nào vừa ý.
Thì ra, ta chưa bao giờ để tâm chuyện ăn mặc, toàn là áo đen, áo xanh.
Khó trách Ninh Tam từng đánh giá ta là người trầm lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thị vệ bên cạnh thấp giọng nhắc:
— “Trước kia Hoàng thượng ban rất nhiều y phục, ngài chê lòe loẹt nên đều cất vào kho, có cần nô tài đi lấy không ạ?”
Trái tim u ám của ta chợt bừng sáng:
— “Lấy hết ra!”
Ngày hôm sau, ta tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề, soi gương hết lần này tới lần khác mới ra ngoài.
Không ngờ vừa tới cửa vương phủ đã đụng mặt Ninh Tam.
Lúc đầu nàng nhìn ta như thường.
Nhưng chớp chớp mắt vài cái, rồi lại nhìn ta thêm lần nữa.
Ta liếc sang, thấy mặt nàng từ từ đỏ bừng lên.
Dựa vào hiểu biết của ta, nàng chắc chắn đang tưởng tượng linh tinh gì đó.
Lúc bước vào cửa, nàng luống cuống suýt vấp ngã.
Ta kịp thời đưa tay đỡ nàng.
Chỉ nghe nàng lí nhí:
— “Tạ ơn đại tướng quân.”
Ta còn chưa kịp đáp, nàng đã vén váy chạy mất.
Trong yến tiệc, từ trò ném vòng đến b.ắ.n cung, ta đều chơi qua loa.
Trong lòng chỉ có một chuyện — Ninh Tam cô nương định khi nào mới ra tay quyến rũ ta?
Chờ mãi, chẳng thấy động tĩnh.
Rốt cuộc ta không chịu nổi, gọi mật thám cài trong phủ Ninh gia đến hỏi.
Người đó chính là nha hoàn bên cạnh nàng — Thúy Thúy.
Trong kinh, phủ đệ quan lại nào chẳng có nội gián của triều đình, cũng chẳng có gì lạ.
Thúy Thúy vừa thấy ta, lập tức quỳ sụp xuống, mặt trắng bệch:
— “Tướng quân minh xét! Những thứ tiểu thư nhà nô tỳ viết trong sổ chỉ là đùa giỡn, tuyệt không có ý mạo phạm ngài!”
Ta bảo nàng đứng dậy, ho khan vài tiếng, cố che đi sự lúng túng trong lòng, hỏi:
— “Ninh Tam cô nương nói hôm nay sẽ đến quyến rũ ta, sao đến giờ còn chưa hành động?”
Thúy Thúy sửng sốt một chút, rồi vội vã nói:
— “Tiểu thư bảo hôm nay trời nóng, định chọn ngày mát mẻ hơn.”
Vài ngày sau, lại gặp nàng trong một buổi tiệc khác.
Hôm ấy vừa mới mưa, trời mát rượi.
Nàng… vẫn không có động tĩnh gì!
Thúy Thúy lại nói:
— “Tiểu thư bảo hôm nay tâm trạng tốt, nếu bị tướng quân từ chối thì sẽ ảnh hưởng khẩu vị. Định đợi ngày nào tâm trạng tệ rồi mới liều.”
Ta im lặng. Thật muốn nói với nàng — ta sẽ không từ chối đâu!
Chờ mãi không thấy nàng ra tay.
Thúy Thúy lại nói:
— “Hôm nay lão gia trách mắng tiểu thư, tâm trạng không vui. Nếu bị tướng quân cự tuyệt thì đúng là họa vô đơn chí, cho nên quyết định… lại hoãn.”
Về sau, đủ loại lý do ta đều nghe qua.
— “Hôm nay tiểu thư ăn quá no, đầu óc u mê, sợ nói chuyện không lưu loát.”
— “Hôm nay tiểu thư đói bụng, không còn sức, sợ ảnh hưởng hình tượng.”
— “Hôm nay xem hoàng lịch, không hợp bàn chuyện hôn nhân.”