Mỗi lần xem mắt, đôi bên đều phải đối thơ ngâm phú, khảo sát trình độ văn hóa lẫn nhau.
Nam nữ nào không có học thức, chuyện hôn nhân đều khó bàn.
Đây cũng là lý do vì sao đại tỷ rất coi thường đại tướng quân.
Nhưng bây giờ thì hay rồi!
Đại tướng quân không có học vấn.
Mà ta... cũng chẳng có học vấn gì!
Hai kẻ không có học vấn tụ lại một chỗ, ai cũng không thể chê ai nông cạn!
Cho nên, ngay từ khi đại tỷ vừa nhắc đến chuyện để ta đi quyến rũ đại tướng quân…
Tên của hắn, đã sớm bị ta khoanh đỏ, giấu dưới gối từ lâu rồi!
Ta đã âm thầm nghiên cứu rất kỹ: làm sao để được gả cho đại tướng quân làm chính thê.
Mười tám môn kỹ nghệ ta đều đã luyện thành, giờ chỉ còn chờ lúc mang ra thực chiến mà thôi!
04
Sáng sớm, đại tỷ đã sai người dẫn ta đến viện của nàng, đích thân chải đầu trang điểm cho ta.
Hai mắt nàng đỏ hoe, hiển nhiên là đã khóc.
Hôm qua trạng nguyên lang đến cửa cầu thân, phụ thân ta không lập tức đồng ý, thái độ mập mờ nước đôi.
Đại tỷ tức giận nói:
— “Phụ thân bảo, Hoàng Thượng coi trọng tên võ phu đó, không thể đắc tội. Chừng nào việc hôn nhân của hắn chưa định, thì ta vẫn chưa thể gả đi.”
Nói đến đây, nàng lại bật khóc:
— “Lẽ nào ta là miếng thịt trên thớt của hắn hay sao? Hắn vừa ý rồi thì người khác đều phải tránh đường à?”
Haizz, ta thật chẳng thể nào đồng cảm với đại tỷ nổi.
Không sao hiểu nổi, tên trạng nguyên lang đó có gì tốt chứ?
Hắn học thành tài, toàn nhờ mẹ già và muội muội chắt chiu từng đồng nuôi dưỡng.
Giờ làm quan rồi, lại chẳng hề biết thương xót mẫu thân và muội muội.
Trước đây ta từng gặp tiểu thư nhà họ Từ — muội muội hắn, y phục cũ kỹ lỗi mốt.
Còn mẫu thân hắn thì vì vài đồng bạc mà cãi cọ với người bán rau ngoài chợ.
Haizz... thời đại này là thời đại nam nhân ăn trên đầu nữ nhân.
Nữ nhân chẳng qua chỉ là bàn đạp cho nam nhân mà thôi, nào dám nói chi.
Giờ thì, trạng nguyên lang đã nuốt đi sức khỏe của mẫu thân, tuổi xuân của muội muội…
Đại tỷ ta lại còn hăm hở dâng chính mình lên nữa.
Trạng nguyên lang dù đã nhập Hàn Lâm viện, tiền đồ vô lượng.
Nhưng muốn ngoi lên, ít cũng phải ba năm năm năm khổ công rèn giũa.
Đại tỷ gả cho hắn, tất nhiên phải chịu đựng những năm tháng cơ cực.
Ta đem lời ấy nói với đại tỷ.
Đại tỷ thì cao ngạo đáp:
— “Muội biết gì chứ! Chỉ khi ta cùng chàng vượt qua khổ ải, đến khi công thành danh toại, chàng mới nhớ mãi ân tình của ta.”
Ta thầm nghĩ: thế thì tỷ nghĩ lầm rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nam nhân một khi có công danh sự nghiệp, lập tức quên cội nguồn.
Bây giờ còn nâng tỷ lên tận mây xanh, ngày sau nếu làm quan lớn hơn cả phụ thân ta, chỉ sợ lại đầy bụng bất mãn.
Đại tỷ dẫn ta đến phủ tướng quân tham gia yến tiệc mừng công.
Trên đường đi, nàng dặn dò kỹ lưỡng:
— “Lúc đến đó, muội cứ nhảy xuống hồ. Nha hoàn của ta sẽ lập tức la lên cầu cứu.”
— “Tướng quân tưởng là ta rơi xuống nước, nhất định sẽ nhảy vào cứu người.”
— “Đến khi vớt lên, phát hiện ra là muội.”
— “Khi đó gạo đã nấu thành cơm, hắn chỉ có thể cưới muội thôi!”
Ta nhìn nàng tự tin bày mưu, trong lòng lại dâng lên cảm giác hoang mang.
Ta cứ nghĩ ta ngốc… nhưng xem ra, đại tỷ cũng không thông minh hơn ta bao nhiêu.
Ta liền hỏi:
— “Nhỡ người nhảy xuống cứu không phải tướng quân thì sao?”
— “Nhỡ tướng quân không biết bơi, không nhảy thì sao?”
— “Nhỡ tướng quân cứu muội xong mà vẫn không chịu cưới thì sao?”
Đại tỷ nghe xong, kiêu ngạo đáp:
— “Yên tâm! Ta sẽ bảo nha hoàn mời riêng hắn ra hồ.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
— “Hắn tưởng ta rơi xuống nước, có liều mạng cũng sẽ cứu.”
— “Còn chuyện không chịu cưới muội…”
Đại tỷ càng thêm đắc ý:
— “Hừ! Muội là muội muội của ta, hắn hủy danh tiết của muội lại không chịu cưới, chẳng phải khiến ta đau lòng vô cớ sao? Hắn… chắc chắn không nỡ.”
Ta sững sờ.
Người ta lăn lộn nơi sa trường, bước qua sinh tử mới từ một tên nông dân thành đại tướng quân.
Dựa vào đâu mà vì tỷ, dám liều cả mạng sống?
Muội muội của tỷ thì đã sao? Tướng quân đâu có ngốc đến thế.
Chỉ vì sợ tỷ đau lòng, liền cược cả đời mình, cưới một người mình không yêu?
Ta thầm quyết, phải về nhà đốt hết đống thoại bản dưới gầm giường của đại tỷ. Đọc nhiều quá, hại não thật.
Nhưng ta không ngờ, trong vở kịch buồn cười này…
Người đóng vai hề — lại là ta.
Tướng quân… thật sự nhảy xuống.
Ta trong nước nhìn thấy hắn múa hai tay, bơi như chó nước lao về phía ta.
Ta chỉ tay lên mặt mình, ra hiệu:
— “Nhìn cho rõ! Ta là Ninh Tam! Đừng cứu!”
Ta không muốn vì hiểu lầm mà bị gả đi.
Nếu hắn vì vậy mà sinh lòng oán hận, về sau cuộc sống khổ lắm.
Tướng quân rõ ràng đã nhìn rõ mặt ta, nhưng vẫn dốc sức bơi đến.
Lên bờ, hắn giật lấy áo choàng bên cạnh ném lên người ta.