Ký Sự Kén Rể Của Ninh Tam Cô Nương

Chương 4



Đại tỷ khóc rưng rức:

 

— “Tam muội từ nhỏ đã thân thiết với ta, nay sự trong trắng bị tổn hại, nếu tướng quân không chịu chịu trách nhiệm… cả đời này ta sẽ hận ngài!”

 

Ta thò đầu ra khỏi áo choàng, nghe mà ê cả răng.

 

Tướng quân nhìn ta một cái, điềm nhiên nói:

 

— “Ta lập tức đến Ninh phủ cầu thân.”

 

Ta không khỏi thầm cảm thán: ta đúng là còn non quá!

 

Sức ảnh hưởng của đại tỷ thật sự quá đáng sợ.

 

Tướng quân nói xong, dừng lại một chút, rồi quay sang nhìn ta chậm rãi hỏi:

 

— “Ninh Tam cô nương, có nguyện ý gả không?”

 

Y phục hắn ướt sũng, dính sát vào thân.

 

Ta ngó thấy cơ bụng rắn chắc, vòng eo thon gọn, cùng bàn tay to, xương khớp rõ ràng kia…

 

Mũi ta bỗng nóng ran, như thể m.á.u mũi sắp tuôn ra vậy!

 

Ta vội lấy tay bịt mũi, ú ớ đáp:

 

— “Nguyện ý… chắc vậy…”

 

05

 

Ta và đại tỷ xuất giá cùng ngày.

 

Nàng gả cho trạng nguyên lang, ta gả cho đại tướng quân. Một nhà song hỷ.

 

Trong phủ giăng đèn kết hoa, người người vội vã, tất bật đưa ta và đại tỷ xuất môn.

 

Khi ta đội khăn hỉ bước lên kiệu hoa…

 

Chợt nghe bà mối hốt hoảng hô to:

— “Sai rồi, sai rồi! Đại tướng quân bảo nhận sai người rồi!”

 

Trước mắt ta bừng sáng, khăn hỉ bị người ta vén lên.

 

Khuôn mặt lạnh lùng trầm mặc của đại tướng quân liền hiện ra trước mặt ta.

 

Hắn nhìn ta chăm chú, không nói một lời, rồi nắm lấy tay ta kéo vào lòng.

 

Bên ngoài nhốn nháo cả lên.

 

Ta mới hiểu ra — ta và đại tỷ… lên nhầm kiệu hoa rồi!

 

Lần này đại tướng quân không hề đưa ta quay về kiệu cũ, mà trực tiếp bế ta lên ngựa.

 

Hắn cất giọng dõng dạc:

— “Tấu nhạc! Đưa phu nhân hồi phủ!”

 

Pháo nổ đùng đoàng, hoa chúc rực rỡ b.ắ.n lên trời.

 

Bàn tay to lớn của hắn ôm lấy eo ta, hơi ấm xuyên qua từng lớp hỉ phục truyền đến tận da thịt.

 

Khoảnh khắc ấy, ta mới thực sự cảm nhận được: mình đã… thành thân.

 

Phố xá huyên náo, dân chúng vây quanh xin lì xì và bánh cưới.

 

Cứ thế, ta được đại tướng quân bế một đường trở về tướng quân phủ.

 

Chỉ là — ta không ngờ, ngay lúc bái đường thành thân, thánh chỉ của Hoàng Thượng lại tới!

 

Cả phủ lại một phen rối ren.

 

Đại tướng quân vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta không buông, còn nhẹ giọng chỉ dẫn ta nên làm thế nào.

 

Ta thì choáng váng!

 

Không ngờ Hoàng Thượng lại ban cho ta danh hiệu Nhị phẩm cáo mệnh phu nhân!

 

Khách khứa đến dự tiệc đều giật mình sửng sốt.

 

Cả Đại Hạ triều này, chưa từng có cáo mệnh phu nhân nào trẻ tuổi như ta!

 

Đủ thấy đại tướng quân được Thánh thượng sủng ái cỡ nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhận được thánh chỉ này chẳng khác gì trúng số độc đắc!

 

Ý nghĩa là — chỉ cần ta không rảnh rỗi sinh nông nổi, g.i.ế.c chồng chứng đạo…

 

Thì có thể an an ổn ổn làm tướng quân phu nhân cả đời!

 

Hoàng Thượng còn ban cho ta rất nhiều ruộng đất, cửa hiệu, đều làm của hồi môn riêng.

 

Không chỉ có bổng lộc hàng tháng, đến lễ Tết còn có ban thưởng.

 

Chưa gì đã thành “nhân viên chính thức”, đúng là vừa vào nghề đã chắc chân!

 

Ta mừng đến mức phải lấy tay bịt miệng, sợ cười ra tiếng.

 

Hề hề, ta giờ còn lớn hơn phụ thân ta hai cấp! Ông ấy sau này dám mắng ta thử xem?

 

Nhưng niềm vui ấy, đến đêm động phòng thì bị dội gáo nước lạnh.

 

Uống rượu giao bôi xong, đại tướng quân chỉ dặn một câu “ngủ sớm đi”, rồi rời đi…

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Đi rồi…

 

Thật sự là… đi rồi…

 

Ta nằm trên giường, lôi từ trong chăn ra đống hạt dưa, lặng lẽ cắn nhấm một hồi.

 

Chợt nhớ đến lời căn dặn của mẫu thân tối qua.

 

— “Con rể hai mươi lăm mới thành thân, đêm tân hôn chắc sẽ hơi bạo.”

 

— “Con đừng ngốc nghếch chịu trận, lúc cần đẩy thì cứ đẩy.”

 

Ta băn khoăn hỏi:

— “Mẫu thân, lỡ như… hắn không được thì sao?”

 

Mẫu thân ta bị hỏi đến nghẹn họng.

 

Bà nhỏ giọng đáp:

— “Nam nhân chuyện ấy rất sĩ diện. Lỡ hắn không được, con cũng phải giả vờ như hắn rất được!”

 

Hai mẹ con ta nghiêm túc thảo luận một phen về tự tôn đàn ông.

 

Mẫu thân dặn dò:

— “Nhân lúc con rể chưa nạp thiếp, con cũng nên hưởng thụ chút ít. Nhớ hắn thì chủ động dụ dỗ. Đừng tự giam mình trong khuê phòng, uổng phí tuổi xuân.”

 

Nói chí phải!

 

Ta có thể thủ tiết, nhưng không thể thủ “sống” tiết!

 

Tâm của hắn thuộc về đại tỷ, ta không ý kiến.

 

Nhưng thân thể… chí ít cũng nên thuộc về ta, phải không?

 

Ta sai Thúy Thúy đi dò la xem đại tướng quân ở đâu, rồi lén trốn ra ngoài tìm hắn.

 

Không ngờ được, đại tướng quân đang… luyện kiếm trong sân.

 

Hắn mình trần, chỉ mặc chiếc quần dài mỏng nhẹ.

 

Gió thổi phần phật, trăng sáng rọi ngời, ta rón rén núp sau bụi hoa.

 

Nhìn thấy những vết sẹo chằng chịt trên lưng hắn, cùng khuôn mặt anh tuấn trầm lặng.

 

Ta bất giác đưa tay bịt mũi.

 

Đại tướng quân luyện xong, tiện tay múc một gáo nước, dội từ đầu xuống.

 

Tiếng nước ào ào…

 

 

Tim ta cũng ào ào…

 

Máu mũi ta cũng ào ào chảy ra…

 

Tiếng động làm đại tướng quân chú ý.

 

Hắn thấy mặt ta bê bết máu, lập tức hoảng loạn.

 

— “Nàng sao vậy?” Hắn vội bế ta lên, hô lớn: “Người đâu! Mau mời đại phu!”