Ta vội lấy tay bịt miệng hắn, lắp bắp giải thích:
— “Đừng! Đây là do hỏa khí bốc vượng! Do… ta còn trẻ khí huyết thịnh… cái bệnh này dễ trị… chỉ cần… chàng…”
Chân hắn lập tức chậm lại.
Hắn cúi đầu nhìn ta:
— “Cần gì?”
Ta nhắm mắt lại, liều một phen:
— “Chàng hôn ta hai cái là khỏi!”
Ta sợ hắn từ chối, liền chủ động ra tay trước.
Ta vòng tay ôm cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn.
Đại tướng quân cứng người lại, đôi tay rắn rỏi bỗng siết chặt, vùi sâu vào nơi mềm mại sau lưng ta.
Hắn dễ dàng đè ta lên tường, cắn lấy môi ta.
Ta như cuốn vào cơn mưa gió cuồng loạn, mọi lý trí đều bị xé vụn.
Không khí bị cướp đoạt, ý thức mơ hồ tan rã.
Lúc tỉnh táo lại, ta đã ở trong phòng ngủ.
Đại tướng quân dùng đầu gối giữ lấy giữa hai chân ta, chầm chậm dấn tới.
Ánh mắt hắn nhìn ta nóng rực, cố chấp hỏi:
— “Tam cô nương, nàng… nguyện ý chứ?”
Ánh mắt ấy như cơn bão lửa, thiêu đốt lòng ta.
Ta ôm mặt, lí nhí “Ừ” một tiếng.
Hắn vẫn không buông tha, kéo hai tay ta lên đỉnh đầu, bắt ta nhìn hắn.
Ta gượng chịu xấu hổ, cắn môi nhìn hắn.
Ánh nến lập lòe xuyên qua màn giường, ta thấy rõ trong mắt hắn như có dã thú đang rình mồi.
Hắn nhìn ta chăm chăm, tựa như muốn nuốt chửng cả người.
Hắn lại hỏi:
— “Tam cô nương, nguyện ý không?”
Ta lí nhí như muỗi kêu:
— “Nguyện ý…”
Miệng thì hỏi như vậy…
Mà tay kia của hắn đã…
Ta run lên, muốn tránh ra sau.
Đại tướng quân ấn chặt eo ta, cắn lấy tai ta, ép hỏi:
— “Nguyện ý cái gì?”
Về sau, ta cũng chẳng nhớ mình đã nói những gì.
Chỉ biết vì muốn hắn tha cho ta, ta khóc lóc, cầu xin, nói năng loạn xạ.
Ta bị ép tới mức đầu rũ xuống mép giường, liếc sang bên, chỉ thấy…
Nến đã cháy cạn.
Ánh sáng từ ngoài cửa sổ lờ mờ rọi vào.
Hai chân ta vẫn vắt trên vai hắn, đau mỏi đến tê dại.
Sau cùng không chịu nổi nữa, ta khóc rồi ngủ thiếp đi.
Chỉ mơ hồ cảm nhận được hắn ôm ta đi tắm, thay ga trải giường và chăn đệm.
Nằm trong ổ chăn thơm tho sạch sẽ ấy, ta hoàn toàn mất ý thức.
06
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau mấy ngày sống cuộc đời tân hôn vừa ngọt ngào vừa không biết xấu hổ với đại tướng quân, đến giờ hễ nhìn thấy hắn là chân ta lại mềm nhũn!
Dạo này hắn đang nghỉ phép, suốt ngày ở nhà, cửa trước không ra, cửa sau không bước, bám dính lấy ta như keo.
Ta nhìn hắn đầy rối rắm, nói:
— “Tướng quân, chàng cả ngày không làm gì, liệu có hơi… không ổn không?”
Làm ơn đi đi! Ra ngoài uống rượu, cưỡi ngựa, du hồ, nghe hí khúc, chàng làm gì cũng được! Miễn là đừng cứ quanh quẩn trong phủ!
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Đại tướng quân tựa người trên ghế mềm, liếc ta một cái, khẽ cười đầy hàm ý:
— “Ở nhà ta cũng làm không ít việc đấy. Sao vậy, tam cô nương không vừa ý à?”
Cái người này thật là!
Trước mặt người khác thì nghiêm chỉnh gọi ta là "phu nhân".
Còn hễ đóng cửa chỉ còn hai chúng ta, liền cố tình gọi ta là "tam cô nương"!
Rõ ràng là đang trêu chọc ta!
Ta xoa xoa vành tai đã đỏ bừng, kiếm cớ giục hắn ra ngoài đi dạo.
Kỳ thực quản gia đã chuẩn bị xong sính lễ về thăm nhà mẹ đẻ, nhưng ta lại nói muốn thêm vài món nữa.
Giờ ta nhìn bàn, ghế mềm, bậu cửa trong phòng… đều thấy chóng mặt cả!
Haizz, quả thật tâm và thân của nam nhân đúng là hai đường thẳng song song…
Nếu không phải ta nhìn thấy trong rương sách trong thư phòng hắn vẫn còn cất bức họa chân dung của đại tỷ…
Thì ta thực sự đã tưởng — cái kiểu mỗi ngày hắn cùng ta thế này thế kia, là vì hắn… đã yêu ta rồi.
Lúc đó ta hoảng loạn cất bức họa trở lại.
Thì hắn đứng ngay ở cửa nhìn ta!
Ta giật nảy mình!
Phát hiện bí mật của trượng phu, đúng là vô cùng xấu hổ!
Đại tướng quân lại cố tình không buông tha, nhướng mày hỏi:
— “Phu nhân đang xem gì vậy?”
Ta nhìn quanh né tránh:
— “Không có gì đâu, chỉ thấy trên rương có bụi, tiện tay lau thôi.”
Hắn từng bước tiến lại gần, vây ta trong chiếc ghế, ghé sát tai thì thầm:
— “Không mở ra xem thử sao?”
Ta càng thêm hoảng, vội đáp:
— “Không dám không dám, đây là đồ riêng của tướng quân, thiếp không thể xem.”
Hắn chợt khẽ cười lạnh một tiếng.
Chuyện sau đó…
Ta vội vã vỗ mặt đang nóng bừng, chẳng muốn nhớ lại nữa, chỉ lo giục hắn ra ngoài.
Nhưng mà!
Nói không sai chút nào — mối liên kết giữa đại tỷ và đại tướng quân, quả thực quá sâu!
Hai ta hiếm hoi mới ra ngoài một chuyến, vậy mà… lại chạm mặt đại tỷ!
07
Ta và đại tướng quân đang ngồi trong trà thất nhỏ, chọn trang sức để biếu mẫu thân ta, thì bên ngoài bỗng vang lên một trận ầm ĩ.
— “Ngươi đúng là phá của! Trong tiệm này, tùy tiện một món cũng tốn đến mấy chục lượng bạc!”
— “Gái gả đi như bát nước đổ, cả lòng lẫn tiền của ngươi giờ đều là của nhà họ Từ chúng ta!”
— “Có điều ta với Tiểu Kiều vẫn cần vài món trang sức, chọn thêm chút cũng được.”
Ta nghe thấy một giọng điệu chán ghét, liền len lén nhìn ra ngoài…