Lá Thư Từ Biệt

Chương 42: "Chim mỏi quay về rừng."



Trước đây cô từng làm người mẫu một thời gian. Đó từng là một trong những công việc cô thật sự rất yêu thích cũng từng hóa thân vào nhiều nhân vật mà cô có cảm tình. Bọn họ cũng rất quý mến cô, từng muốn mời cô làm người mẫu lâu dài, chỉ tiếc là vì văn phòng đặt ở Đế Đô, nên khi ấy cô từ chối.

Nhiều năm qua, cô đã đi qua rất nhiều nơi, chỉ duy nhất Đế Đô là cô chưa từng dám đặt chân tới.

Tuy nhiên, thông tin liên lạc giữa hai bên vẫn còn lưu lại, đôi khi vẫn có một hai lần hợp tác nhỏ. Bọn họ vẫn luôn tìm kiếm người mẫu lâu dài để mời về làm việc, nhưng cho đến nay vẫn chưa tìm được người phù hợp.

Lần này là cô chủ động nhắn WeChat hỏi thử, xem bên đó còn đang tuyển người hay không. Nếu còn, cô muốn đến phỏng vấn.

Đối phương vui mừng khôn xiết. Dù gì cũng từng giữ liên hệ suốt bao năm, cũng xem như nửa người quen, vì vậy toàn bộ quá trình chỉ mất một ngày là ký xong hợp đồng.

Trong đó còn có nửa ngày chậm trễ là vì Phó Kiệu Lễ. Anh giúp cô liên hệ một người bạn làm luật ở Đế Đô, chờ đối phương xử lý xong công việc rồi cùng đến xem giúp cô bản hợp đồng.

Nhiếp ảnh gia đã từng gặp qua quá nhiều kiểu người, ánh mắt chỉ cần nhìn sơ là biết rõ ngay. Lúc cùng cô vào nhà vệ sinh còn trêu chọc nửa đùa nửa thật:

"Lần này là rốt cuộc tìm được nơi mình muốn dừng lại rồi hả?"

Cô không phủ nhận, chỉ khẽ cười, bổ sung thêm một câu:

"Là rốt cuộc dám đối mặt với người mình vẫn muốn gặp."

"À-" Nhiếp ảnh gia kéo dài giọng, vẻ mặt như vừa bừng tỉnh, "Hồi đó lúc tụi chị muốn mời em làm mẫu lâu dài, em rõ ràng cũng rất có hứng thú mà, cả bọn tụi chị đều tưởng chắc tám chín phần là được rồi. Ai ngờ nghe đến chỗ làm việc là ở Đế Đô, em liền từ chối ngay trong đêm. Chị còn tưởng em không thích Đế Đô, còn ngồi thuyết phục bao ăn bao ở, tiền nhà không cần lo gì hết... Hóa ra nguyên nhân là vì chuyện này. Vậy mấy năm qua em cứ đi khắp nơi như vậy, cũng là để né tránh anh ấy sao?"

"Không hẳn vậy," cô lắc đầu, "là vì ba mẹ em muốn em sống vui vẻ, sống như em từng mơ hồi mười lăm, mười sáu tuổi. Em cũng muốn thử sống kiểu lang thang một chút, như ngày trước từng nghĩ cảm giác tự do mà."

"Nhưng sau này mới phát hiện... thật ra sống như vậy rất cô đơn. Cũng rất muốn tìm một nơi để dừng lại."

"Vậy bây giờ đã tìm được rồi?"

"Ừm. Tìm được rồi."

So với nói là đã tìm được, thì có lẽ đúng hơn là - thật ra cô chưa từng rời khỏi vùng núi rừng ấy bao giờ.

Luật sư bạn Phó Kiệu Lễ đưa cô đến trước toà nhà công ty anh. Cô không muốn lên làm phiền, chỉ ngồi ở bậc thang phía dưới chờ anh. Cô đã nhắn tin báo rằng mình đến rồi, chỉ đợi anh xử lý xong việc để cùng về.

Dạo này Đế Đô đang mưa, mưa rơi tí tách suốt ngày, không lạnh nhưng khiến thành phố này thêm chút vắng vẻ và ảm đạm rất giống buổi chiều năm mười lăm tuổi ấy, lần đầu cô gặp Phó Kiệu Lễ trong con hẻm Ngô Đồng, cũng là một ngày mưa.

Ấn tượng đầu tiên cô có về anh... chính là lạnh lẽo.

Lúc ấy cô không biết, đằng sau vẻ lạnh lùng ấy, thật ra là một sự dịu dàng được dồn nén, bị kìm nén... là ánh mắt trầm mặc không lời, dõi theo cô rất lâu từ trong bóng tối.

Mưa bỗng nhiên ngừng.

Gió cũng thôi lay động. Xe cộ ồn ã ngoài phố bỗng trở nên tĩnh lặng, mọi thứ đều như chìm vào một mảng đen trắng không âm thanh.

Cô ngẩn người ngẩng đầu lên liền thấy một chiếc ô màu đen đã che trước người mình từ bao giờ, chắn đi lớp mưa bụi đang bị gió lùa từ dưới mái hiên tạt vào.

Anh cầm ô, vì che từ phía sau nên cô chỉ thấy bàn tay anh trắng đến gần như trong suốt, khớp xương rõ ràng như điêu khắc.

Cô ngửa đầu ra sau, nhìn thấy anh đứng ở phía sau. Cây dù dần hạ xuống, khuôn mặt anh cũng theo đó hiện ra trước mắt cô gương mặt ấy, vẫn như tranh thuỷ mặc năm nào lạnh nhạt, trong trẻo, và quá đỗi quen thuộc.

Khoảnh khắc ấy, cô rốt cuộc hiểu ra - mùa hè rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Thì ra là để tương phùng.

Anh đưa tay đỡ lấy sau gáy cô, khẽ cười, giọng nói nhẹ như gió:
"Ngửa thêm chút nữa là ngã ra sau đó."

Anh đỡ đầu cô cho thẳng dậy, cô lập tức dang hai tay ra trước mặt anh, cười nói: "Muốn ôm."

Anh khẽ bật cười, mang theo vài phần bất đắc dĩ như đã quá quen rồi, thu ô lại, cúi người bế cô lên, thấp giọng hỏi: "Không sợ bị người ta nhìn thấy à?"

"Bữa nay gan em hơi lớn một chút."

"Vì sao?"

"Đột nhiên nhớ anh."

Anh bế cô vào trong xe, gió mưa ngoài kia đều bị chắn lại. Anh cúi đầu lại gần hôn cô, giọng trầm thấp khẽ khàng như thì thầm: "Anh cũng rất nhớ em."

-

Cô quay lại Tô Thành trả phòng. Hành lý không nhiều, mấy năm nay đi đâu cũng dừng chân tạm bợ, nên cô rất ít mua sắm những thứ cồng kềnh. Nửa năm gần đây hầu hết đều ở phim ảnh thành, quanh năm suốt tháng mặc đồ diễn, ngay cả quần áo thường ngày cũng chỉ có vài bộ đơn giản.

Thật sự cần mang đi, cũng chỉ có hai quyển sách và một chiếc vòng tay.

Mấy năm nay trôi dạt khắp nơi, không để lại gì, cũng không mang theo gì chỉ có ba thứ này là luôn ở bên cô.

Cơ thể thì phiêu bạt, nhưng linh hồn thì chưa từng rời khỏi mùa hè năm ấy mùa hè cô chưa từng thật sự nói lời tạm biệt. Thế nên dù đi qua bao nhiêu thành phố, vào vai bao nhiêu nhân vật, cô vẫn không thể thật sự được giải thoát.

Phó Kiệu Lễ giúp cô thu dọn đồ đạc, lấy chiếc vòng tay ra tự tay đeo cho cô.

Cô xoay cổ tay ngắm nghía, những viên đá vụn nhỏ khúc xạ ánh sáng lấp lánh khiến cô hoa cả mắt, cười đến vui vẻ. Anh hỏi: "Sao trước giờ không đeo?"

"Không nỡ. Sợ lỡ làm hỏng."

"Đeo đi. Sau này anh mua thêm cho em."

Từ nhỏ cô đã sống trong điều kiện khá giả, chỉ cần nhìn qua cũng biết chiếc vòng này không rẻ. Lúc anh tặng chiếc vòng này là khi còn học năm nhất, trước kia cô không có dịp hỏi, giờ mới hỏi anh làm sao lại mua được.

Anh đáp:
"Đi làm thêm hè, với cả tiền thưởng từ mấy hoạt động trong trường."

"Anh dùng hết để mua cái vòng này à?"

"Cũng không hẳn."

Cô mơ hồ cảm thấy có gì đó trong câu nói ấy, bèn hỏi tiếp:

"Vậy phần còn lại thì sao?"

"Để dành mua thuốc cho em."

Cô biết ngay mà. Cuối cùng vẫn là dành cả cho cô.

-

Một số đồ sinh hoạt chưa dùng tới, cô để lại hết cho Thích Tuệ. Sau khi thu dọn xong chuẩn bị rời đi, Thích Tuệ cúi đầu chào tạm biệt, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, quay sang Phó Kiệu Lễ nói:

"Tuy em không giúp anh được gì, nhưng anh phải giữ lời hứa đó nha, không được nói cho anh em biết em đang ở đây."

Phó Kiệu Lễ chỉ nhàn nhạt đáp: "Em về nhà sớm đi."

"Tại sao? Em không về đâu, em ghét anh em, trong cái nhà đó có ảnh thì không có em, có em thì không có ảnh."

Thích Tuệ đảo mắt một vòng, bỗng dưng hốt hoảng.

"Khoan đã, ý anh là sao, anh nói với ảnh rồi đúng không?"

"Anh ấy sớm biết em ở đây rồi. Căn phòng này là anh ấy chọn giúp anh, WeChat của em cũng là anh ấy chuyển qua. Cho nên thật ra không phải em tìm đến anh, mà là anh em mượn danh nghĩa anh để chăm sóc em."

Cả người Thích Tuệ ngẩn ra.

Phó Kiệu Lễ cuối cùng chỉ bình thản nói một lần nữa: "Về nhà sớm đi."

Cô xoa đầu Thích Tuệ đang đơ ra như tượng, cười nói: "Chị đi trước nhé, có gì cứ nhắn WeChat."

Thích Tuệ ỉu xìu, bị một cú tin tức như trời giáng đánh trúng: "Ừm, chị Dao thuận buồm xuôi gió."

-

Rời khỏi phim ảnh thành, đồ đạc đều đã gửi đi.

Cô mới hỏi anh: "Hóa ra anh và Tuệ Tuệ không thân lắm à?"

"Không thân, chỉ là nhờ con bé kể anh nghe một chút chuyện của em."

Cô nghĩ đến đoạn đối thoại ban nãy, như chợt hiểu ra: "Hóa ra em với Tuệ Tuệ có thể cùng thuê một phòng hàng xóm tốt giá lại rẻ, là do anh với bạn anh đứng sau sắp xếp hết. Là bạn nào thế? Em có quen không?"

"Không biết em còn nhớ không, hồi cấp ba anh học chung lớp với Triệu Thanh Diệu."

"... À."

"Còn nhớ không?"

"Nhớ." Giọng cô có hơi buồn.

Anh cười khẽ, xoa đầu cô: "Sao vậy?"

"Hồi đó mẹ Hứa Kỳ tìm đến trường, anh bị gọi lên phòng làm việc mắng một trận, cũng là vì Triệu Thanh Diệu nói cho em biết."

"Ừ."

Cô nghĩ lại: "Khoan, hai người là anh em họ à? Mà họ không giống nhau mà."

"Cùng tộc lớn."

"... À."

-

Gửi đồ xong, cô lấy điện thoại kiểm tra WeChat. Tối hôm qua cô có nhắn với mẹ, nói mình lại đổi sang một thành phố khác, vừa mới dọn khỏi Tô Thành.

Mẹ cô nhắn lại: "Chỗ nào vậy?"

Cô trả lời: "Đế Đô."

Mẹ cô gửi một tin nhắn thoại: "Cái này gọi là lưu lạc gì chứ, mẹ không thèm vạch trần con thôi. Ở yên đi, đừng có chạy lung tung nữa."

"..."

Cô quay sang Phó Kiệu Lễ than thở: "Mẹ em nói gì vậy nè."

Vừa dứt lời đã thấy đuôi mắt Phó Kiệu Lễ khẽ cong lên cười. Cô bực mình muốn đá anh một cái: "Em nhớ ra rồi, anh với mẹ em đã sớm một phe với nhau! Mỗi lần em nói với mẹ là em đang ở đâu, chắc chắn bà liền quay đầu báo lại cho anh biết đúng không!"

"Dì là lo cho em, sợ em ở ngoài chịu khổ."

"Bà nói cho anh thì em không khổ nữa à?" Nói đến đây, cô cũng hơi chột dạ.

Nghĩ đến câu Thích Tuệ từng nói cô như được thần giúp sống sót. Nhưng làm gì có thần nào, chẳng qua là luôn có người lặng lẽ đi sau cô, cầm ô, chắn giúp cô khỏi những cơn mưa bất chợt mà thôi.

Cô từng nói đùa rằng mình ra ngoài là để trải nghiệm cuộc sống, nhưng hóa ra... đúng là chỉ để trải nghiệm cuộc sống thật.

Cô hỏi: "Có phải mỗi thành phố em từng đến sống, đều có người của anh âm thầm nhìn em không?"

"Anh không đến mức biến thái vậy. Anh tôn trọng cuộc sống của em."

Cô đang định nhếch môi cười, thì nghe anh nói tiếp:

"Bằng không thì cũng không biết em đang làm gì với chính mình."

Anh đang nhắc đến chuyện sẹo trên người cô tại sao lại lôi ra lúc này.

"À... nhưng mà anh cũng không phát hiện được đâu, em đều chọn lúc không có ai."

Vừa nói xong, sắc mặt anh liền sa sầm. Ánh mắt ẩn ẩn có lửa, cô thấy vậy vội im bặt, đảo mắt nhìn quanh không thấy ai, liền đẩy anh vào một con hẻm nhỏ bên đường, duỗi tay ôm lấy anh, lí nhí:

"Em sai rồi, thật sự sai rồi, em không nhắc lại nữa đâu. Đều là chuyện trước kia mà, bây giờ anh cũng biết hết rồi, em thật sự không còn giấu anh chuyện gì nữa đâu."

Anh im lặng bị cô ôm lấy, nói là giận, chẳng bằng nói là đang giận chính mình. Trong ánh mắt còn vương chút tủi thân không che giấu được. Cô dỗ dành mãi, anh mới miễn cưỡng ôm lại cô, giọng khàn khàn:

"Vu Thi Dao, em phải sống cho tốt."

Cô liên tục gật đầu, khẽ đáp: "Em sẽ, về sau nhất định sẽ sống thật tốt."

Cô kiễng chân hôn lên má anh, nhìn thấy hàng mi mỏng manh yếu ớt của anh, bỗng dưng nhớ lại, năm mười sáu mười bảy tuổi anh cũng từng nói với cô những lời như thế không chỉ một lần.

Cũng bằng giọng nói đầy khẩn cầu như vậy.

Anh nói, anh không quen việc cô không ở trong tầm mắt của anh.

"Chúng ta hôm nay đừng về Đế Đô nữa." Cô nâng mặt anh lên, nhẹ giọng nói.

Hàng mi anh khẽ động: "Em muốn đi đâu?"

"Về nhà một chút, đã lâu không quay lại Nam Đài rồi, em muốn xem nơi đó giờ thế nào."

Ban đầu Phó Kiệu Lễ vốn là vì tăng ca nhiều ngày liền mới tranh thủ được hai ngày giúp cô chuyển nhà, thu dọn hành lý. Giờ cô bỗng nhiên nổi hứng muốn đi, anh cũng gật đầu đồng ý ngay: "Được."

-

Trong sảnh chờ sân bay chuyến bay về Nam Đài, anh đang trả lời tin nhắn công việc bên cạnh, còn cô mệt quá nên dựa vào vai anh ngủ gật.

Mơ màng mở mắt, cô nhìn thấy giao diện WeChat của anh ảnh đại diện vẫn là bức hình rừng cây quen thuộc năm nào.

Cô hỏi: "Anh chưa từng đổi ảnh đại diện à?"

Anh nghe cô tỉnh dậy, thu tay lại trả lời: "Dao Dao muốn anh đổi thành gì?"

"Không biết nữa... chỉ là thấy anh dùng hình này lâu quá rồi, anh thích nó đến vậy sao?"

"Ừ."

"Dùng từ khi nào?"

"Hè năm lớp mười, chụp bức cây bên ngoài hiệu sách."

Cô nghĩ ngợi một chút rồi bật ra: "Năm đó em dọn đến hẻm Ngô Đồng đúng không?"

"Ừ."

Lúc này cô như mới lờ mờ hiểu ra... có thể có liên quan đến chính mình.

Cô hỏi thẳng: "Có ý nghĩa gì không?"

"Chim mỏi quay về rừng."

Người qua kẻ lại xung quanh, sân bay là nơi chuyên chở vô số con người, vô số hành trình đan xen - về nhà, rời xa, gặp nhau tại một điểm rồi lại mỗi người theo đuổi số phận của riêng mình.

Mà chuyến đi này của cô - là trở về.

Cô vẫn dựa đầu vào vai anh, im lặng rất lâu, rất nhiều ký ức như cuộn chỉ bị gỡ ra, từng sợi từng sợi hiện về.

Cô không báo trước mà nhấn mở phần nhật ký bạn bè trong WeChat của anh - ảnh bìa vẫn là bức tường cạnh cầu thang ngoài tiệm sách năm nào. Kệ sách chỗ đó đặt cuốn sách mà hè năm ấy cô đọc gần như mỗi ngày.

Cô hỏi: "Anh có phải lúc đó đã nghĩ em rất muốn rời khỏi Nam Đài, kiểu gì cũng sẽ rời đi phải không?"

"Ừ. Anh thấy em ngày nào cũng đọc cuốn sách đó, đoán em hẳn là rất muốn rời đi." Anh thấp giọng nói, "Cho nên... nếu em thật sự sẽ giống như con chim ấy bay khỏi tầm mắt anh, thì trước khi em bay đi, anh muốn giữ em lại. Nhưng nếu không giữ được, thì anh cũng muốn chờ em quay về. Để lúc em mỏi mệt, có một nơi để trở về."

Cô im lặng, buồn ngủ cũng tan biến. Cô vẫn dựa vào vai anh, nhưng sống mũi bắt đầu cay cay.

Cô nhìn thấy sau khi anh trả lời xong tin nhắn, màn hình quay về danh sách trò chuyện. Mục ghim trên đầu chính là cuộc trò chuyện với cô - cái tên mà anh đặt cho cô vẫn là biệt danh "Dao" từ rất nhiều năm trước. WeChat của anh là một chữ cái "y".

Cô đột nhiên hỏi, "Sao anh gọi em là Dao Dao, ba mẹ em vẫn gọi em là Thi Thi mà?"

"Cái tên đó nhìn lâu rồi, gọi quen rồi, nên khi muốn gọi em, bật ra đầu tiên là 'Dao Dao'."

"Anh có biết vì sao ba mẹ em không gọi em là Dao Dao không?"

"Sao vậy?"

"Vì em từ nhỏ thấy cái tên đó nghe trẻ con lắm, giống tên con nít. Em không thích bị gọi như vậy, nên bắt ba mẹ gọi là Thi Thi, nghe vừa hay vừa có vẻ dịu dàng."

"Vậy... anh xin phép một chút được không?"

"Hử, xin gì?"

"Xin làm người duy nhất được gọi em như vậy." Anh xoa nhẹ đầu cô đang dựa lên vai mình.

"Dao Dao... miễn cưỡng làm em bé trước mặt anh một lúc được không?"

Cô nghiêng đầu về phía vai anh, nhưng chân lại đá anh một cái: "Em không phải trẻ con đâu."

Cả chặng đường tàu xe mệt nhọc này, tất cả đều là vì cô nhất thời nổi hứng, muốn quay lại nhìn thử một lần.

Từ khi tốt nghiệp cấp ba, cô chưa từng quay lại Nam Đài. Nửa đời đầu của cô, tất cả những đau khổ cùng dằn vặt đều diễn ra ở nơi này, vì thế cô luôn muốn trốn khỏi, luôn muốn bay ra khỏi ngọn núi ấy. Nhưng những người quan trọng nhất vẫn luôn ở lại đây, cho nên dù cô có đi đến đâu, cuối cùng cũng vẫn bị giữ lại ở nơi này.

Căn nhà trong hẻm Ngô Đồng vẫn còn đó. Tuy cô và mẹ đều không còn ở đó, nhưng sau khi cô vào đại học, họ hàng trong nhà sợ mẹ cô ở một mình trong căn nhà ấy sẽ cô đơn buồn tủi, nên mẹ chuyển đến sống cùng cậu mợ. Dù vậy, bà vẫn thường quay lại nơi đây, vì nửa đời người của bà là người Nam Đài, người thân bạn bè phần lớn cũng đều ở vùng này.

Mẹ cô vẫn thường trở về quét dọn, vì năm đó để chữa bệnh cho ba, trong nhà đã bán đi rất nhiều tài sản. Căn nhà này là nơi cuối cùng còn lưu lại dấu vết sinh hoạt của ba, vì thế bà vẫn không nỡ bán đi. Dù sao cũng chỉ là một căn nhà cũ kỹ, bán cũng chẳng được bao nhiêu tiền, giữ lại làm một thứ để nhớ.

Vì vậy, khi cô dùng chìa khóa mở cửa, trong nhà vẫn sạch sẽ tinh tươm. Hiển nhiên là một thời gian trước mẹ cô mới trở về quét dọn. Mọi thứ trong nhà vẫn giống hệt như năm cô mười lăm tuổi. Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, mọi chuyện xưa cũ bỗng như thước phim tua lại hiện lên trước mắt.

Lần đầu dọn đến đây, hành lý chất đầy đất, hôm đó mưa bay ẩm ướt, gió lùa đến làm tung cánh cửa sổ. Ba cô dậy sớm làm bữa sáng cho cô, hai người chen nhau trong hành lang hẹp, một trước một sau.

Về sau, là mảnh vỡ thủy tinh, là máu loang lổ đầy đất, là viên thuốc, là nước mắt.

Hai mươi mấy năm cuộc đời, ba năm đau đớn nhất, dày vò nhất, đều là trải qua ở nơi này. Cái ẩm ướt của nơi này, mùi mốc trong không khí, như thể đã hằn vào ký ức, chỉ cần bước chân vào, cảm giác vùng vẫy trong thống khổ năm nào liền lập tức ùa về.

Phó Kiệu Lễ cùng cô dọn dẹp lại căn nhà thêm một lần nữa. Khi hai người rời khỏi hẻm Ngô Đồng, ngoài trời bóng đêm đã buông xuống, ánh đèn bên đường dần dần sáng lên, nhưng con hẻm cũ kỹ dài hun hút kia vẫn tối om.

Anh nắm lấy tay cô, như thể đang nắm lấy linh hồn cô người vẫn luôn không tìm thấy đường về nhà.

Cô vẫn còn đang khóc. Tới bên băng ghế dài ven đường, anh kéo cô ngồi xuống, lấy khăn giấy ra giúp cô lau nước mắt. Động tác dịu dàng và lặng lẽ, giống như từ trước đến nay, mỗi một lần ở bên cô, anh đều lặng lẽ ở lại, cùng cô vượt qua những năm tháng gian nan nhất.

Chính là quãng năm tháng ấy, cô đã từng đối xử với anh không tốt chút nào.

Khi còn đắm chìm trong đau khổ, cô từng không ít lần trút hết mọi khổ sở lên người anh. Sau khi nhìn thấy dấu răng trên người anh, lại thấy day dứt đến như thể chính mình bị cắn, trái tim đột nhiên nhói lên, hỏi anh vì sao không tránh đi. Em như vậy, rõ ràng anh biết em sẽ không kiềm chế được mà làm tổn thương anh, sao anh không né đi?

Lúc đó, anh gần như không dám chạm vào cô, chỉ có thể ngồi xổm trước mặt, thật yên lặng mà nhìn cô, từng lần từng lần nói với cô: "Em không làm anh đau, thật sự không đau. Là vì em bị bệnh nên mới luôn nghĩ bản thân không tốt. Dao Dao, em rất tốt, rất rất tốt."

Anh lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng nâng gương mặt cô lên, giọng khẽ đến mức như sợ đánh thức một giấc mơ mong manh: "Dao Dao, anh ở đây."

Ánh đèn leo lét trong hẻm Ngô Đồng rơi xuống vai anh, phủ một tầng sáng dịu nhẹ trên lưng. Anh ngồi xổm trước mặt cô lau nước mắt, dáng người thiếu niên giờ đã rộng vai vững chãi, có thể cùng cô đi qua thật nhiều thật nhiều chặng đường.

Cô cố tình nhớ lại từng điều mình đã làm không tốt với anh, vừa lau nước mắt, vừa nói nhỏ: "Xin lỗi, em lại khóc nữa rồi."

"Không sao cả, Dao Dao khóc cũng rất đẹp."

"Không đẹp chút nào hết."

"Anh thấy rất đẹp."

Cô im lặng, cúi đầu nhìn vào đôi mắt dịu dàng bị ánh đèn chiếu sáng của anh, sống mũi chợt cay cay, "Lúc trước em bảo anh đừng theo em nữa, có phải đã làm anh rất buồn không?"

Ánh đèn mờ nhạt rơi xuống, gương mặt anh dịu dàng đến lặng lẽ.

Anh nâng mặt cô lên, đầu ngón tay rất nhẹ rất nhẹ vu.ốt ve, khẽ ừ một tiếng rồi nói: "Nhưng so với chuyện em đuổi anh đi, thì điều khiến anh khó chịu hơn là cảm giác bất lực... Anh ngay cả tương lai của mình cũng không kiểm soát nổi, làm sao có thể gánh vác được vận mệnh của em? Khi em bắt anh hãy chuyên tâm ôn thi đại học, anh đã rất hy vọng khi đó anh không phải mới chỉ 17 tuổi. Vì anh thậm chí không thể tìm được một lý do đủ sức để phản bác em."

Mười bảy tuổi là một độ tuổi thật đặc biệt. Nó vừa đủ trưởng thành hơn những rung động đầu đời, lại vẫn cách tuổi trưởng thành một bước, cho nên rất nhiều chuyện chỉ có thể bất lực mà buông tay.

Có lẽ là muốn khiến cô vui lên một chút, anh đưa ngón út ra trước mặt cô: "Còn nhớ cái này không?"

Anh khẽ cười, dịu dàng vô cùng: "Anh từng nói sẽ luôn luôn ở bên em. Em nói móc ngoéo là trò trẻ con, nhưng khi đó anh mới 16 tuổi, thứ anh có thể cho em chỉ là một lời hứa trẻ con. Nhưng bây giờ, anh có thể cho em nhiều hơn rất nhiều."

Cô cúi đầu nhìn anh, cuối cùng cũng lau khô nước mắt, "Đi không nổi nữa rồi, muốn được cõng."

"Được."

Cô ôm lấy cổ anh, trèo lên lưng anh, nhưng đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, ươn ướt.

Cô hỏi: "Em cứ khóc mãi trước mặt anh như vậy, anh có thấy phiền không?"

"Sẽ không đâu."

Cô lại nghĩ đến chuyện khác, ghé sát vào cổ anh, nhỏ giọng ngượng ngùng nói: "Làm chuyện kia mà còn khóc, có phải kỳ cục lắm không?"

"Sẽ không, là rất đau lòng."

"Xạo quá."

"Anh không gạt Dao Dao."

Anh nói ra không giống giả vờ, bởi vì khi anh cúi xuống hôn lên nước mắt cô, từng động tác đều cẩn trọng và thành kính, như thể sợ sẽ làm vỡ một món bảo vật.

Nhưng mà cô dường như thật sự rất dễ rơi nước mắt trước mặt anh, có lẽ vì nửa đời đầu quá thuận buồm xuôi gió, khổ nhất cũng là nhờ anh mà vượt qua được. Cho nên, một khi ở trước mặt anh, cô sẽ dễ dàng yếu mềm.

Những lúc như vậy, anh rõ ràng cũng rất dịu dàng. Nhưng vào khoảnh khắc thân mật gần gũi nhất, trong lòng cô chỉ muốn rúc vào ngực anh, ôm anh, gọi tên anh từng lần từng lần. Cảm giác yếu đuối ấy rõ ràng là từ chính anh mà ra, nhưng mỗi khi bất lực, cô vẫn chỉ muốn dựa vào anh.

Anh cõng cô đi xuống bậc đá của hẻm Ngô Đồng. Con đường này anh từng cùng cô đi qua suốt hai năm, ngày ngày đêm đêm. Anh từng ở đây bắt lấy cánh tay cô suýt nữa rơi xuống, mà cũng chính khoảnh khắc đó, anh đã giữ lấy linh hồn sắp rơi mất của cô.

Vào cái đêm cô từ bệnh viện trở về, cô nhất quyết bắt anh đi phía trước, nhưng anh cứ liên tục quay đầu nhìn lại. Anh nói anh không quen việc em rời khỏi tầm mắt anh.

Cho nên trận bóng rổ năm ấy, cô ngỡ mình ẩn nấp vô cùng kín đáo, nhưng thật ra ngay từ đầu đã bị anh phát hiện. Cuộc sống mấy năm nay mà cô cứ ngỡ là cô độc phiêu bạt, thật ra mỗi nơi đều có anh âm thầm dọn đường. Gọi là lưu lạc, chi bằng nói là hành trình.

Anh luôn báo cho cô biết nơi ở của mình, anh vẫn luôn đứng dưới đèn đường sáng nhất, để bất kỳ lúc nào cô cũng có thể tìm thấy anh. Giống như năm đó, cô trượt ván trong đêm gió, tưởng như không bao giờ quay đầu, nhưng cuối cùng vẫn quay lại bên anh.

Có phải năm mười lăm tuổi, mỗi ngày họ đều gặp nhau ở hiệu sách? Khi ấy cô mải mê đọc sách trong tay, còn ánh mắt anh thì chưa từng rời khỏi cô.

Chỉ là những rung động bị anh kìm nén giấu kín ấy, cô chưa từng hay biết. Mà anh cũng chưa từng có ý định để cô biết. Anh từng nói, chỉ cần em cần anh, anh sẽ luôn ở đó. Em có thể xem anh như cái bóng của em, anh không nhất thiết phải được đáp lại.

Cho đến khi trái tim non nớt ấy lớn dần theo sự đổ vỡ của cô, muốn ôm lấy linh hồn cô đang rơi xuống, từng mảnh từng mảnh vỡ.

Anh hy vọng cô có thể tự do.

Nhưng anh cũng hy vọng, chim mỏi về rừng, em mãi mãi có nơi để quay về.

Cô ngẩng đầu lên một chút, đột nhiên nói: "Phó Kiệu Lễ, anh cưới em đi."

"Được."

Cô nói rất bất ngờ, nhưng anh không hề do dự mà đáp lại ngay.

Cô lại nói tiếp: "Vậy thì mai sáng đi đăng ký luôn."

"Được."

"Vào nhà em rồi thì chính là người của em. Lo mà sinh cho em một cậu nhóc mập ú đấy."

"Được."

Cô hết cách rồi, cô nói gì anh cũng chỉ "được, được, được". Thế là cô cố ý học theo thoại của mấy bà mẹ ép cưới trong phim, vậy mà anh vẫn nói "được".

Cô đá anh một cái, "Được cái đầu anh, anh sinh được chắc?"

Anh khẽ cười thật dịu dàng, "Dao Dao nói gì cũng được."

Một lúc lâu sau, cô do dự hỏi: "Anh vừa nãy... thật sự là đồng ý rồi sao?"

"Ừ."

"Hay là anh nghĩ lại đi, thật ra em không tốt đâu. Tính em rất tệ, từ nhỏ đã bị nuông chiều đến hư hỏng. Em hay bắt nạt anh, lại chẳng biết dỗ anh nữa."

"Em rất tốt."

"Nếu sau này anh gặp được người tốt hơn thì sao?"

"Không đâu."

"Em không tin."

"Vậy thì để anh chứng minh cho Dao Dao xem."

"Phó Kiệu Lễ, anh thích em ở điểm nào vậy?"

"Không biết nữa."

"Nói một cái đi."

"Anh thích em cười với anh."

"Nhưng dạo này ngày nào em cũng nổi nóng với anh, còn cứ khóc suốt. Vậy có khi nào anh sẽ nhanh chóng không thích em nữa không?"

"Không đâu. Trước kia thích em cười vì chỉ từng thấy em cười. Sau này thấy được nhiều dáng vẻ khác của em rồi, anh đều thích cả."

"Vậy khác gì chưa nói gì đâu."

"Vậy còn Dao Dao thích anh ở điểm nào?"

"......"

Thôi được rồi, cô cũng chẳng biết nói sao cho rõ. Gì cũng thích cả, dáng vẻ nào của anh cô cũng thích.

Cô nằm trên lưng anh, vòng tay ôm cổ anh, từ độ cao của anh nhìn ra thế giới ngoài kia - đèn đuốc vẫn rực rỡ, xe cộ vẫn hối hả như nước chảy.

Năm mười sáu, mười bảy tuổi từng bị ánh đèn rực rỡ ngoài kia mê hoặc, luôn nghĩ cả đời này phải đi nhiều nơi, phải thấy nhiều đèn đuốc hơn nữa. Nhưng rồi nhìn nhiều nơi, qua nhiều giấc mộng vàng, mới phát hiện đèn đuốc đẹp nhất là vào những năm mười sáu, mười bảy tuổi từng gặp, sau này đời người trăm vẻ cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nửa đời trước cô từng sống trong hoa tươi và rượu mạnh, cũng từng khốn cùng và tuyệt vọng. Nhìn lại hai mươi mấy năm chẳng có thành tựu gì, đi đến đâu cũng cảm thấy cô đơn. Hóa ra đã sớm sống trong núi rừng của anh rồi.

Cô nằm trên lưng anh, nghe tiếng xe cộ bên đường, người qua người lại tấp nập, khẽ gọi tên anh: "Phó Kiệu Lễ."

"Ừ."

"Có anh ở bên, thế giới yên bình thật đấy. Về sau anh ở bên em mãi được không?"

Anh hơi nghiêng đầu nhìn về phía cô sau lưng.

Lần này là anh hỏi: "Mãi mãi?"

Cô cười, ôm chặt lấy cổ anh, yên ổn nằm trên lưng anh, lần này cô trả lời từng chữ từng câu: "Mãi mãi."