10.
Bệ hạ xoa xoa vầng trán. Cuối cùng để ta trốn dưới ngai rồng, dùng vạt áo che kín rồi mới cho Lục Hành vào nói chuyện.
Đồng thời, cũng để ta thấy được sự mặt dày của Bệ hạ, hình như còn dày hơn cả ta. Hơn nữa, còn giỏi lừa gạt người hơn cả Lục Hành.
Lúc đó, ta mới bắt đầu hối hận.
Chậc! Lại một cái hố lửa nữa.
...
Lục Hành bước vào, theo bản năng đảo mắt nhìn quanh.
Bệ hạ khẽ ho một tiếng: "Lục ái khanh đang tìm gì vậy?"
Lục Hành lập tức quỳ xuống: "Bẩm Bệ hạ, thần nghe nói người đã triệu kiến thê tử của thần..."
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
Bệ hạ khẽ cười: "Ừm, Trẫm nghe nói Đại tướng quân của Trẫm vì một nữ tử mà say sưa sống chết, nên muốn xem nữ tử này rốt cuộc là thần thánh phương nào. Vừa hay, Trẫm có thể trông coi nàng, không để nàng có cơ hội tiếp xúc với người ngoài."
Bệ hạ vỗ nhẹ lên vai Lục Hành: "Đợi khi ngươi toàn thắng trở về, Trẫm sẽ trả nàng lại cho ngươi."
Lục Hành sững người, ánh mắt khẽ lóe lên: "Nhưng bẩm Bệ hạ, thần yêu nàng sâu đậm, càng muốn đưa nàng đi theo bên mình, cùng nhau lên phương Bắc."
Ánh mắt Bệ hạ hơi trầm xuống: "Lục tướng quân, chuyện quốc gia đại sự và tình cảm nhi nữ, cái nào nặng hơn, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ."
Lục Hành sững sờ, dưới uy nghiêm của đế vương, chỉ có thể cúi đầu: "Thần biết tội!"
Sau đó, Lục Hành mặt mày tối sầm rời khỏi hoàng cung. Ta lại bị Bệ hạ lôi ra khỏi gầm ghế.
Thấy ta có vẻ hối hận không thôi, người cười lạnh: "Chậc! Quả nhiên, người ngu dốt có cách sống của người ngu dốt!"
Ta: "..."
11.
Ngày Lục Hành lên đường, ta được Bệ hạ đưa lên tường thành.
Khi Lục Hành từ biệt Bệ hạ, không thể tránh khỏi đã nhìn thấy ta.
Hắn ngây dại nhìn ta thật lâu, rồi kiên quyết rời đi.
12.
Sau khi Lục Hành ra trận, ta cứ ở lại trong cung.
Bệ hạ nói với bên ngoài là "giam cầm" ta. Nhưng trong cung, ta lại được ở trong Tiêu Tương Điện, nơi chỉ dành cho Hoàng Quý phi.
Cung nữ trong cung cũng gọi ta là Quý phi nương nương. Còn về những người hầu cũ của ta, đều đã bị giải tán, bao gồm cả Lưu ma ma.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vì Bệ hạ nói: "Những người hầu đầy rẫy sơ hở của ngươi, không biết là tai mắt của ai, Trẫm không dám đưa vào cung."
Ta cũng cho là đúng. Nhưng Bệ hạ đối xử với ta vô cùng lạnh nhạt, không bao giờ đến tẩm điện của ta, dù sao chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác.
13.
Tuy nhiên, điều ta khá bất ngờ là kiếp này, ca ca không gửi cho ta bức thư đó.
Ta cứ nghĩ là vì ta vào cung, thư của ca ca không gửi vào được. Nhưng vào ngày lợi tức cuối năm được gửi đến, Bệ hạ mang sổ sách đến trước mặt ta.
Khi ta mở ra xem, chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu. Cả người ta trong chốc lát lạnh buốt.
Bệ hạ nhìn ta cười nhạo: "Huynh đệ kết nghĩa của ngươi nói năm nay làm ăn khó khăn, nên chỉ thu được một phần mười lợi nhuận so với mọi năm. Nhưng theo Trẫm được biết, hắn lén lút gửi mấy xe bạc đến biên thành Mạc Bắc."
"..."
Ta siết chặt cuốn sổ sách. Trên sổ chỉ có bốn mươi vạn lượng bạc trắng.
Nhưng kiếp trước, ta rõ ràng đã nhận được bốn trăm vạn lượng, và đem toàn bộ số bạc đó gửi đến biên thành Mạc Bắc.
Ca ca... Người mà từ nhỏ đến lớn ta kính trọng nhất!
Ta nhắm mắt lại. Lồng n.g.ự.c không ngừng nghẹn lại.
Một lúc lâu sau, ta mới trấn tĩnh lại được, nhìn Bệ hạ đang lộ vẻ trêu chọc: "Bệ hạ, mấy ngày trước, thần thiếp đã nhờ người để ý đến nữ tử thân cận với Lục Hành ở biên thành, người đã có tin tức gì chưa ạ?"
Lúc đó, khi ta đưa ra yêu cầu này, Bệ hạ còn trêu chọc ta rằng có phải tình cảm với Lục Hành vẫn chưa dứt. Nhưng lúc này, sắc mặt người lại nặng trĩu: "Quả thực có một nữ tử luôn giả nam trang trà trộn trong quân đội. Nàng ta giỏi văn giỏi võ, trong mấy trận chiến nhỏ, biểu hiện rất tốt, không thua kém nam nhi. Thậm chí..."
"Thậm chí sao?" Ta vô cùng tò mò. Rất muốn biết, nữ nhân có thể khiến Lục Hành bỏ rơi ta, cam tâm tình nguyện ở lại biên thành Mạc Bắc, rốt cuộc là người thế nào.
"Thậm chí, mưu kế còn hơn cả Lục Hành. Năm xưa Lục Hành một mình phá một thành, nàng ta kỳ thực ở trong thành, họ là trong ứng ngoài hợp. Hơn nữa nữ tử này ăn nói vô cùng kỳ lạ, thường xuyên nói những từ ngữ mà người khác không hiểu."
Ta hơi sững sờ. Thực ra Lục Hành cũng thường xuyên nói những lời kỳ quái, nhưng những lời đó ta không hề không hiểu. Nào là "Nàng có bản đồ không? Ta lạc trong mắt nàng rồi." Nào là "Thầy bói nói vi phu ngũ hành thiếu tiền, hừ, vi phu vừa nghe đã biết là gã lừa đảo, vi phu rõ ràng chỉ thiếu mỗi nàng thôi."
Nào là "Không có khẩu vị, muốn ăn đậu phụ của nàng."
...
Mỗi lần hắn nói xong, ta rõ ràng cảm thấy hắn rất càn rỡ, nhưng lại không thể kiềm chế được mà đỏ mặt tim đập, cảm xúc hoàn toàn bị hắn cuốn đi. Nếu không, cũng sẽ không bị mê muội đến mức nhất quyết gả cho hắn.
Nếu nữ nhân kia còn kỳ lạ hơn cả Lục Hành, ta thật sự không thể tưởng tượng nổi.
"Bệ hạ, thần thiếp muốn đi Mạc Bắc..." Dù là nữ nhân kia, hay là tung tích của số tiền lời, ta đều rất quan tâm.
"Trẫm đi cùng ngươi!"
"Bệ hạ, quốc gia không thể một ngày không có Vua..."
Bệ hạ cười lạnh: "Ngươi còn dám quản cả chuyện của Trẫm?"
Tim ta nghẹn lại, ngoan ngoãn quỳ xuống: "Bệ hạ tha tội!"