Ta thầm thở dài.
Ơ... chẳng phải danh hiệu sủng thiếp của ta là đồ giả sao?
Sao giờ lại thành chủ mẫu danh chính ngôn thuận rồi?
Lúc ấy, Vương gia và Vương phi cùng ngồi uống trà trong thư phòng.
Vương phi xem xong bức thư, nhìn ta kinh ngạc hỏi:
“Tiểu Thất, muội không phải cô nhi sao?”
Hả?
Lại lôi thân thế của ta ra tra cứu làm gì?
Ta cúi đầu xem sổ sách trong phủ, thuận miệng đáp:
“Không phải đâu ạ, muội cũng chẳng phải từ kẽ đá chui ra.
Phụ thân muội là Lưu Tường – Thái thường khanh ở Quang Lộc Tự, còn mẫu thân muội là tiểu thiếp thứ ba của ông ấy.”
Câu ấy vừa thốt ra, cả phòng thoáng lặng.
Triệu Quan Lan nhíu mày hỏi:
“Vậy sao nàng lại lưu lạc đến từ thiện đường?”
Ta thản nhiên nói:
“Phụ thân ta ấy à... là kiểu người đến cả chuyện ra cửa nên bước chân trái hay phải trước cũng phải xem ngày giờ.
Năm đó ông ấy thăng quan, có đạo sĩ xem mệnh nói trong nhà có người khắc ông.
Ban đầu, người khắc ông là tỷ tỷ ta, nhưng tiểu thiếp của ông sợ con gái lớn yếu ớt, liền đút lót cho đạo sĩ đổi lời, nói người khắc ông là... ta.”
Ta nhún vai, cười nhạt:
“Thế là, họ thẳng tay ném ta đi thôi.”
Thân thế chẳng có gì đau thương. Chỉ đơn giản như vậy.
Triệu Quan Lan và Vương phi đều im lặng, như muốn an ủi nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta lại lên tiếng trước:
“Toàn chuyện xưa cũ rồi, nhắc lại làm gì.
Tam di nương cũng không sai, ta sống cũng đâu có tệ.
Ở từ thiện đường, tranh cơm ai cũng thua ta.
Sau vào Thần Thâu Bang, đại ca ta thấy ta lanh lẹ thông minh, rất mực thương yêu.
Thậm chí đến cả lúc hắn đi thanh lâu, cũng dắt ta theo giữ cửa!”
Vương phi ngạc nhiên hỏi:
“Lúc gặp ta, muội mới mười hai. Thế giữ cửa cho đại ca là năm mấy tuổi?”
Ta nghĩ một chút, rồi mơ hồ đáp:
“Chắc bảy tám tuổi gì đó, nhớ không rõ.
Dù sao, chuyện nam nữ muội hiểu rõ từ nhỏ rồi.
Nên tỷ tỷ à, nếu tỷ cứ nghĩ vì vài lần lên giường với Triệu Quan Lan mà muội chịu thiệt, thì sai lắm.”
Những ngày tháng cũ, gần mà cũng xa.
Ta ngẫm lại, cười nói:
“Nói thật nhé, lúc ấy muội còn cảm thấy đại ca thật oai phong.
Còn từng mơ mộng, lớn lên sẽ g.i.ế.c hắn, soán ngôi bang chủ, rồi để hắn làm sủng nam cho muội.
Khi đó muội mới là người ngồi trên thiên hạ!”
Triệu Quan Lan nghe vậy, nhướng mày:
“Vậy Vương gia như ta đây, chẳng oai phong hơn bang chủ Thần Thâu Bang?
Sao nàng không g.i.ế.c ta rồi lên làm Hoàng đế?”
Ta liếc xéo, chẳng thèm bắt chuyện, cúi đầu tiếp tục xem sổ.
Mà nói đi cũng phải nói lại...
Ta ngẩng đầu nhìn Vương phi, hiếu kỳ hỏi:
“Tỷ tỷ, sao lại đột nhiên điều tra thân thế muội vậy?”
Vương phi liếc mắt nhìn Triệu Quan Lan, rồi mới thản nhiên nói:
“Không gì cả.
Người nhà muội đã vô tình vô nghĩa như thế, thì coi như không có cũng được.
Ngày kia là đại thọ của Thái hậu, Tiểu Thất, muội cùng ta vào cung chúc thọ.”
Ta nhăn mặt lắc đầu:
“Không đi đâu!”
Triệu Quan Lan lạnh nhạt nói:
“Giang Minh Vi xưa nay xem Dung Tĩnh Huyên như cái gai trong mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu nàng không đi, nàng ta không biết sẽ giở thủ đoạn gì với tỷ tỷ nàng đâu.”
Nghe đến đây, ta lập tức thẳng lưng:
“Đi thì đi!”
Vương phi bật cười, nhéo mặt ta, nói:
“Muội đó, chắc chắn có thể chọc Giang Minh Vi tức đến ngất.”
Ta tò mò hỏi:
“Tỷ tỷ, sao Giang Minh Vi lại ghét tỷ đến thế?”
Vương phi chưa kịp đáp, Triệu Quan Lan đã lên tiếng:
“Bởi vì nàng ta say mê ta, ghen tị Dung Tĩnh Huyên chiếm được vị trí Vương phi.”
Hử? Vậy thôi à? Nghe chán thật.
Ta bĩu môi:
“Một lão nam nhân có gì để tranh chấp chứ.
Chẳng phải tỷ tỷ cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà gả cho ngài ấy sao.”
Nói rồi ta lại nổi giận:
“Triệu Quan Lan! Cái hưu thư kia chẳng có chút tác dụng nào cả!
Ngài dám gạt ta như vậy, cẩn thận báo ứng đấy!”
Triệu Quan Lan thản nhiên đáp:
“Ta bị báo ứng rồi còn gì.”
Ta nhìn sắc trời, xua tay đuổi hắn đi.
Tối nay, ta ngủ cùng Vương phi.
Nàng ôm ta, thơm mềm, ấm áp.
Chỉ là nửa đêm, ta lại nghe nàng ho mấy tiếng liền.
Trong giấc mơ mơ màng, ta âm thầm nghĩ:
Đợi qua lễ thọ Thái hậu, ta sẽ đến Thiên Phật Tự cầu nguyện.
Cầu cho tỷ tỷ sớm ngày bình an.
13
Trên yến tiệc mừng thọ Thái hậu, ta được chứng kiến một màn kịch hay đến mức hồi hộp tim gan.
Trong điện Thái Ninh, không khí lặng như tờ, chỉ có vài người lác đác.
Triệu Quan Lan mặc chiến giáp, tay nắm trường kiếm, đứng sừng sững giữa điện.
Quý phi Giang Minh Vi danh chấn hậu cung, lúc này ngồi cạnh vị hoàng đế bệnh tật, mặt lạnh như sương.
Vương phi thấy ta nhìn đông ngó tây, bèn nhét vào tay ta một quả táo.
Ta liếc nhìn Triệu Tiêu, hắn cũng nhìn ta, hai ánh mắt lập tức lóe lên sự hứng thú đồng điệu.
Ta cười nói nhỏ:
“Phụ thân ngươi tạo phản rồi! Ngươi sắp làm hoàng tử rồi! Tương lai ngươi sẽ có thêm rất nhiều tiểu nương và đệ đệ muội muội!”
Triệu Tiêu cũng không chịu lép vế:
“Phu quân tỷ tạo phản rồi! Tỷ sắp vào hậu cung làm phi tử! Tương lai phải đấu với vô số nữ nhân!”
Ta đá hắn một cú:
“Đi c.h.ế.t đi!”
Hắn nhéo ta một cái:
“Thế thì im mồm!”
Thái hậu ngồi trên cao, bỗng chỉ vào ta hỏi:
“Ngươi nói xem, ai gia hôm nay lâm vào bước đường này, sai ở đâu?
Là không nên phù trợ Hoàng đế, hay không nên đưa Triệu Quan Lan ra Tây Bắc làm tướng quân?”
Hả? Hỏi ta á?
Vương phi mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy ta đứng dậy.
Ta đành nghiêm chỉnh đáp lời:
“Nếu người hỏi ta, ta cho rằng người phù trợ Hoàng đế không sai, đưa Triệu Quan Lan ra Tây Bắc cũng không sai.
Thành vương bại khấu, nếu khi đó người không quyết đoán ra tay chiếm tiên cơ, e là ba mẹ con người đã sớm trở thành vong tướng trong tay kẻ khác rồi.”