Thái hậu bật cười to:
“Nghe đó! Ngay cả một kẻ ngoài như ngươi cũng hiểu được lòng khổ tâm của ai gia!
Năm ấy tiên đế bệnh nặng chưa kịp lập thái tử! Bao nhiêu người thèm thuồng ngai vàng!
Triệu Quan Lan, ngươi hận ai gia bao nhiêu năm, nhưng lúc ấy ai gia còn lựa chọn nào khác không?”
Triệu Quan Lan chỉ lạnh nhạt nói:
“Ta đã nói nhiều lần rồi, ta chưa từng hận người vì đưa ta ra Tây Bắc.”
Thái hậu chất vấn lại:
“Vậy tại sao ngươi cứ phải tranh cho bằng được ngai vàng này?”
Hoàng đế thở dài buồn bã:
“Mẫu hậu, bao năm qua, hơn nửa thời gian trẫm nằm bệnh, chính sự trong triều đều do người quyết.
Nhưng nay thế lực trong triều phân chia rạch ròi, đảng tranh không ngớt.
Người vì muốn cân bằng thế lực, vì muốn thu phục lòng người, mắt nhắm mắt mở, để mặc bọn họ nâng người lên cao rồi giam cầm quyền lực của người.
Cứ thế này, sau vài năm nữa, trong triều đình này, liệu còn chỗ cho mẫu tử chúng ta lên tiếng không?”
Thái hậu bị đánh trúng chỗ đau, không nói gì được nữa.
Nhưng bà vẫn không cam lòng, quay sang trừng mắt nhìn ta:
“Ngươi còn chưa trả lời! Ai gia sai ở đâu! Nếu nói đúng, có thưởng. Nói sai, kéo ra ngoài c.h.é.m đầu!”
Ta lầu bầu:
“Người cũng không thể cứ nhắm vào mỗi mình ta mà bắt nạt chứ...”
Thái hậu giận đến nỗi suýt nhảy xuống điện đánh ta:
“Sao? Giờ đến thiếp thất của Triệu Quan Lan mà ai gia cũng không điều được nữa rồi à?”
Vương phi cười dịu dàng, nói:
“Thái hậu hỏi gì, muội cứ trả lời. Dù đúng hay sai, đã có ta gánh cho muội.”
Tỷ tỷ đã nói, ta còn ngại gì?
Ta thẳng thắn đáp:
“Nếu nói sai, thì thứ nhất, là người không đủ tàn nhẫn.
Năm đó Triệu Quan Lan xa nơi biên ải, Hoàng thượng bệnh triền miên,
suốt mười lăm năm, người có vô vàn cơ hội xưng đế, nhưng người lại không làm.
Thứ hai, là vì người do dự, được mất đều sợ.
Nếu đã làm Nhiếp chính Thái hậu mười lăm năm, thì còn sợ người ta nói danh không chính, ngôn không thuận làm gì?
Đã làm thì đừng sợ lời gièm pha. Sợ lời gièm pha thì đừng làm!
Cuối cùng ra sao? Một Thái hậu oai phong bốn phía, lại để đám thần tử nắm thóp, dắt mũi.
Theo dân nữ, việc tốt thì thưởng, việc xấu thì giết!”
"Dù sao, Hoàng thượng là con trai người, binh quyền cũng trong tay người.
Cùng lắm kết cục cũng chẳng tệ hơn hiện tại là bao.”
Thái hậu nghe xong, lặng đi hồi lâu.
Rồi bà hỏi:
“Ngươi tên gì?”
Ta đáp:
“Lâm Sương Thất.”
Thái hậu bình thản:
“Tốt lắm. Người đâu, kéo ra chém!”
Ta núp sau lưng Vương phi, trợn mắt nhìn bà ta.
Thiên lý ở đâu rồi? Người sắp mất ghế đến nơi mà còn đòi kéo ta c.h.ế.t cùng?
Hoàng đế ôm đầu rên rỉ:
“Mẫu hậu! Chúng ta giữ thể diện một chút không được sao?
Yên lành sao phải g.i.ế.c sủng thiếp của đệ đệ làm gì?
Hôm nay, trẫm quyết định lập nhị đệ làm Hoàng thái đệ, sau đó chọn ngày thiện nhượng ngai vị cho hắn.
Cứ gây binh đao thế này, chẳng ích gì cho cả nhà.”
Thái hậu nghiến răng, đập bàn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ta hiểu con trai mình quá mà!
Triệu Quan Lan sao có thể mang theo một thiếp thất đến chứng kiến giờ khắc huy hoàng nhất đời mình chứ?
Nữ nhân này, không thể để lại!
Còn ngươi, Tĩnh Huyên! Đường đường là đích nữ họ Dung, lại còn giúp hắn nuôi nữ nhân này bên mình!”
Còn định chia rẽ tình cảm tỷ muội nữa kìa.
Ta thò đầu ra từ sau lưng Vương phi, gào lên:
“Ta thì làm sao? Ta với tỷ tỷ tình như kim cương! Cả đời không phản bội tỷ ấy!”
Thái hậu trừng mắt quát:
“Quan Lan! Ngươi làm Hoàng đế, ai gia không ý kiến.
Chỉ có một điều – hoàng hậu của ngươi nhất định phải là người Dung gia.
Nếu không vừa lòng với Tĩnh Huyên, thì cưới người khác cũng được.”
Nằm mơ đi!
Tỷ tỷ của ta nhất định phải làm Hoàng hậu!
Thái hậu đến giờ vẫn có quyền lên tiếng, cũng bởi hai lý do:
Một là bà ta không phạm lỗi lớn, Triệu Quan Lan không thể xử bà danh chính ngôn thuận.
Hai là bà nắm quyền triều chính nhiều năm, nếu quyết cùng chết, cũng sẽ khiến Triệu Quan Lan tổn hại không nhỏ.
Nhưng hôm nay, ta đã có chuẩn bị!
Thái hậu không có nhược điểm?
Vậy ta tạo cho bà ta một nhược điểm!
Ta ôm bụng, hét lớn một tiếng.
Triệu Tiêu lập tức đỡ ta, gào lên trong hoảng loạn:
“Mẫu thân! Thái hậu đã hạ độc g.i.ế.c c.h.ế.t đứa bé trong bụng tứ di nương!”
Bịch! Túi m.á.u dưới người vỡ tan.
Máu tràn ra, nhuộm đỏ cả vạt áo.
Vương phi chấn động, suýt ngất xỉu.
Triệu Quan Lan buông kiếm, kiếm rơi xuống đất đánh choang.
Khoảng cách từ hắn tới ta chỉ vài bước, vậy mà hắn lại lảo đảo suýt ngã.
Ta âm thầm cấu Triệu Tiêu một cái, hắn lập tức phun máu, lảo đảo mà gào lên:
“Thái hậu! Người thật độc ác! Ngay cả cốt nhục của phụ vương ta cũng không tha!”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hoàng thượng tức đến mức quên cả giả bệnh, lập tức ra lệnh cho người hầu:
“Người đâu! Mau bắt...!”
Thái hậu cứng họng, cãi cũng không được!
— Đúng là trận phản kích hoàn hảo.
14
Triệu Quan Lan đã được phong làm Hoàng Thái đệ hơn hai tháng nay, từ Vương phủ dọn vào Đông Cung.
Việc chuyển giao quyền lực, cần phải tiến hành nhẹ nhàng, êm thắm.
Giờ đây mỗi ngày hắn đều thượng triều, dần dần học cách trở thành một đế vương thực thụ.
Uy phong lẫm liệt, đúng là oai phong lẫm liệt!
Nhưng những chuyện ấy chẳng liên quan gì đến ta, cũng chẳng can hệ gì đến Triệu Tiêu.
Ta thì... chép! Chép! Chép!
Chép xong kinh Phật thì tới đạo tạng.
Chép xong đạo tạng lại tới Kinh Thi.
Người xưa rảnh rỗi thì chép văn hiền triết cũng thôi đi,
Sao đến Phật Tổ, Thiên Tôn cũng viết lắm kinh thư như vậy để hành hạ người đời!
Nói tóm lại, tỷ tỷ phạt ta chép sách.
Hôm đó ta làm tỷ tỷ sợ đến phát bệnh, ốm nặng một trận.