Lâm Sương Thất

Chương 4



Vương phi cười khổ:

 

"Ai ai cũng muốn chi phối ta, kiểm soát ta. Phụ mẫu nuôi ta lớn, dạy ta tam tòng tứ đức, nói ta là bảo bối nâng niu trong tay. Nhưng đến lúc phải gả vào Vương phủ, họ chẳng thèm chớp mắt lấy một cái. Nữ nhi ấy à, chẳng qua là một món sủng vật nuôi trong lồng. Cho ăn cho mặc thì phải biết ơn, phải lột da róc thịt ra mà báo đáp."

 

Từ giọng điệu bi thương của nàng, ta mới biết rõ chân tướng cuộc hôn nhân năm đó.

 

Vương gia khi ấy sắp xuất chinh nơi biên ải, sinh tử chưa biết thế nào.

 

Thái hậu muốn hắn để lại một huyết mạch.

 

Và thế là, Vương phi bị gia tộc đẩy ra làm vật hiến tế.

 

Nói tới đây, nàng nở một nụ cười là lạ, cúi đầu thản nhiên bảo:

 

"Không phải chỉ cần để lại một đứa con thôi sao? Ta để là được."

 

Ta nghĩ thầm, Vương phi thực ra cũng chẳng còn tình cảm gì với Vương gia.

 

Nàng qua lại với người kia, e rằng chỉ muốn dùng sự ngông cuồng để chứng minh bản thân vẫn còn sống, vẫn là người.

 

Ta ôm lấy nàng, vỗ về:

 

"Tỷ tỷ à, đừng lui tới với hắn nữa, không đáng đâu. Nếu tỷ c.h.ế.t rồi, ta lại thành đứa trẻ không nhà, không cửa. Tỷ vất vả nuôi ta lớn, nỡ lòng nào bỏ lại ta? Để ta thương tỷ, ở bên tỷ, được không?"

 

Từ đó về sau, ta chẳng còn coi nàng là Vương phi.

 

Nàng là tỷ tỷ của ta—Dung Tĩnh Huyên.

 

Nàng tựa lên vai ta, khóc một hồi lâu.

 

Như muốn trút sạch những oán hận tích tụ nửa đời.

 

Khóc thì khóc, đau thì đau.

 

Nhưng quyền nên có, một tấc cũng không được nhường.

 

Ở Thần Thâu Bang, ta đã sớm hiểu một đạo lý:

 

Càng nhún nhường cam chịu, càng bị người ta bắt nạt tàn nhẫn hơn.

 

Chỉ khi cứng đầu đứng lên tranh đấu, người khác mới chịu ngồi xuống mà nói chuyện với ngươi.

 

Ta—sẽ không từ bỏ việc tranh sủng cho Vương phi và Thế tử.

 

Chẳng phải chỉ là đi giành lại một nam nhân thôi sao?

 

Không phải chuyện lớn.

 

Để ta lo!

 

06

 

Lúc ta đi g.i.ế.c người, lại vô tình chạm mặt Vương gia.

 

Trước kia khi còn ở trang viên, ta đã phát hiện Vương phi có nuôi một nam nhân bên ngoài, trong lòng liền có đề phòng.

 

Đêm đó, ta âm thầm hạ độc hắn, để hắn đừng có mở miệng nói bậy bạ.

 

Nam nhân ấy, nhà tan cửa nát, sớm đã không còn là thiếu niên tuấn tú năm xưa trong lòng Vương phi.

 

Giờ đây chỉ là một kẻ tú tài thi rớt hết lần này đến lần khác, trong lòng chất chứa bất mãn, lòng dạ vặn vẹo.

 

Miệng thì ngọt ngào dỗ dành Vương phi, nhưng trong bụng lại khinh rẻ nàng đến tận xương tủy.

 

Ta nghe hắn buông lời nhục mạ Vương phi, tức giận đánh cho một trận, rồi ép hắn uống thuốc độc.

 

Hôm nay, Vương phi hạ quyết tâm muốn đoạn tuyệt với hắn.

 

Chẳng ngờ hắn vẫn còn giở trò.

 

Quả nhiên, hắn dám cười nhạt, ngông cuồng nói:

 

"Đưa ta một nghìn lượng bạc, từ nay ta câm như hến. Nếu không—ngày mai khắp đầu phố cuối ngõ đều sẽ truyền tai nhau dâm từ tục khúc của Vương phi các ngươi!"

 

Một tên hạ tiện bẩn thỉu, nói năng như cứt chó, đúng là óc lợn không biết tự xấu hổ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hắn chẳng qua chỉ nói mấy câu đường mật mua vui cho Vương phi, có từng thật sự làm ra chuyện gì đâu?

 

Được lắm… coi như ngươi c.h.ế.t cũng không oan.

 

Ta vừa gặm quả táo vừa nhàn nhã nói:

 

"Một nghìn lượng? Ít quá đấy. Thế nào cũng phải một vạn lượng mới đáng giá."

 

Tên tú tài rởm lập tức cười toe toét:

 

"Thất cô nương đúng là hào sảng!"

 

Ta nhìn gương mặt hắn nổi lên sắc xanh của kịch độc, khẽ cười nhạt.

 

Chết kiểu đó mà còn cảm ơn người ta, thật là lịch sự quá mức rồi.

 

Quả ăn xong, người cũng gục xuống.

 

Ta đá cho cái xác kia hai cú, nhổ hai bãi nước bọt, mắng:

 

"Đồ rác rưởi! Nếu không phải vì thấy tỷ tỷ ta tâm bệnh u uất, muốn tìm chút niềm vui, ta đã sớm đập răng ngươi rụng hết, cho ngươi đi gặp Diêm Vương rồi!"

 

Nói rồi rắc hóa cốt tán lên t.h.i t.h.ể hắn.

 

Ta hài lòng vỗ tay, lẩm bẩm:

 

"A Di Đà Phật, Vô Lượng Thiên Tôn… Đã không biết làm người, thì kiếp sau xin mời chuyển kiếp làm súc sinh."

 

Vừa quay đầu lại—thấy Vương gia đang đứng không xa.

 

Lòng ta chợt thót lên một cái, bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ nên bịa lời thế nào cho ổn.

 

Vương gia lạnh giọng:

 

"Con mắt của Dung Tĩnh Huyên thật không ra gì, lại đi chọn một tên rác rưởi như thế l.à.m t.ì.n.h lang."

 

Thôi xong! Bịa gì cũng không kịp nữa rồi!

 

Ta lập tức lao đến trượt gối, quỳ rạp trước mặt Vương gia, ôm lấy chân hắn khóc nức nở:

 

"Vương gia minh giám! Kẻ đó là gian phu của thiếp, hoàn toàn không liên quan đến Vương phi!"

 

Vương gia liếc mắt nhìn ta, hờ hững nói:

 

"Ồ? Ngươi với bản vương đêm nào cũng loan ca phượng múa, long sàng còn bị ngươi lăn gãy, thời gian đâu mà nuôi gian phu?"

 

Lời này rõ ràng là đang chọc ta vì tội bịa chuyện lúc trước!

 

Bị vạch mặt mà ta chẳng giận, chỉ cứng miệng đáp:

 

"Hắn là tình xưa của thiếp, thiếp hận hắn phụ bạc, nên g.i.ế.c để hả giận."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Lúc cần cứng đầu, nhất định không thể mềm lòng.

Lúc cần khuỵu gối, quyết không được đ.â.m đầu cứng rắn.

 

Đó chính là lý do ta có thể sống sót bao năm trong giang hồ.

 

Vương gia ra vẻ chẳng muốn nghe ta bịa nữa, xoay người bỏ đi.

 

Ta lặng lẽ đi theo phía sau, giẫm bóng hắn chơi cho vui.

 

Nói thực lòng, Vương phi đáng thương, mà Vương gia cũng không khá hơn là bao.

 

Đêm động phòng, thê tử đã lòng không hướng về chồng.

 

Xuất chinh trở về, đám tiểu thiếp như hoa như ngọc lại bỏ chạy sạch.

 

Nửa đêm mất ngủ, còn gặp cảnh thiếp thất của mình g.i.ế.c gian phu.

 

Thời điểm này, ta phải thể hiện chút lòng trung.

 

Ta nịnh nọt:

 

"Vương gia, từ nay về sau thiếp chính là binh khí lợi hại nhất của ngài, ngài chỉ đâu thiếp đánh đó, tuyệt không hai lời!"