Còn ta từ nhỏ được đại ca nuôi dưỡng, mỗi lần ai nhắc đến bó chân là huynh ấy lại nổi giận. Đình Đình tỷ cũng từng nói vài lần lúc ta còn nhỏ, nhưng đại ca vừa nghe đã sầm mặt: “Nếu bó chân tốt vậy, sao đàn ông không bó? Đừng nói người khác, bản thân nàng đã chịu bao đau khổ vì bó chân rồi đúng không?”
Đình Đình tỷ cũng biết bó chân là không tốt, nhưng ai ai cũng bó, không bó thì không gả được chồng.
Đại ca trợn mắt: “Không gả được thì ta nuôi Tiểu Ninh cả đời.”
Nhưng giờ người nói nuôi ta cả đời ấy lại bỏ ta mà đi, không cần ta nữa rồi.
Ta hơi buồn.
Thúy Thúy tỷ vẫn cứ lải nhải chuyện bó chân với Lâm Thanh Kiều.
Từ năm ta sáu tuổi lải nhải đến tám tuổi, Lâm Thanh Kiều vẫn không gật đầu.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Thúy Thúy tỷ biết Lâm Thanh Kiều quyết tâm không cho ta bó chân, vừa thở dài vừa khâu đế giày: “Ninh nha đầu, năm nay chân muội lại lớn thêm một cỡ rồi đó!”
Ta cười toe toét: “Vậy Thúy Thúy tỷ làm đế lớn hơn hai cỡ, mai muội còn đi được nè!”
Thúy Thúy tỷ tức đến nghiến răng: “Chân muội càng ngày càng to, sau này tính sao đây? Thanh Kiều đúng là hồ đồ mới không cho muội bó chân, nếu muộin muốn bó, tỷ lén bó cho muội nha?”
Ta vừa lắc đầu vừa lè lưỡi: “Không cần không cần không cần!”
Thúy Thúy tỷ càng bực, thấy chẳng ai hiểu lòng tốt của mình.
Mấy hôm sau, nàng làm xong đôi giày cho ta.
Ta mới phát hiện nàng làm lớn tới ba cỡ: “Thế thì tốt quá rồi, Tết muội vẫn đi được nè!”
Ta nhìn hai chiếc giày như cái thuyền nhỏ, nói với Thúy Thúy tỷ: “Thúy Thúy tỷ, Tết đi được chứ năm nay thì không đâu! Mang vào đi bộ là rớt ra ào ào.”
Thúy Thúy tỷ nhìn mà suýt té ngửa, vừa lẩm bẩm vừa làm thêm cho ta một đôi vừa khít.
Lâm Thanh Kiều từ đầu tới cuối chỉ đứng bên cạnh cười, không nói gì.
Cuối cùng,Thúy Thúy tỷ cũng chịu nhượng bộ: “Thôi, không bó thì không bó, giờ lớn rồi, có bó cũng vô dụng. Nhưng bó n.g.ự.c thì nhất định phải làm, đến lúc đó ta đích thân giám sát!”
Chỉ là, còn chưa đợi đến lúc ta mười tuổi, Thúy Thúy tỷ đã lấy chồng.
Chồng nàng là tú tài duy nhất trong mười dặm tám làng, nghe thầy bói bảo tương lai sẽ làm quan, mà nàng cũng thích tú tài ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng vui vẻ mà gả đi.
Sau khi Thúy Thúy tỷ đi rồi, ta và Lâm Thanh Kiều đều thấy trống trải, người vẽ khuôn giày cho ta giờ lại là nàng: “Tẩu tử, tỷ nói xem Thúy Thúy tỷ có quay lại không?”
Lâm Thanh Kiều đáp: “Tất nhiên sẽ về, chỉ là gả đi xa quá, không tiện quay lại thôi.”
Năm ta mười tuổi, từ phương xa truyền đến tin tức của Thúy Thúy tỷ.
Nàng qua đời vì khó sinh, ngay cả đứa bé cũng không giữ được.
12
Lâm Thanh Kiều sớm đã trở thành bà chủ nhỏ có tiếng ở trấn trên, ngày tháng trôi qua an nhàn dư dả.
Nàng mua một căn nhà lớn, thuê cả người giữ cửa. Họ hàng bên nhà họ Lâm nhiều lần tới định ăn bám đều bị đuổi thẳng, lâu dần cũng không dám tới nữa.
Mà nàng cũng không còn ôm ta ngủ, nói ta đã lớn, là đứa trẻ lớn rồi, phải tự mình ngủ.
Ta lẩm bẩm: “Thật ra trước khi gặp tẩu tử, ta cũng toàn ngủ một mình.”
Lâm Thanh Kiều bận rộn với công việc trong tay, giả vờ như không nghe thấy lời ta, nhưng nàng vẫn dành thời gian giám sát ta học hành.
Phải, từ năm ta tám tuổi, nàng đã đưa ta đến học đường.
Từ đó đến nay, câu ta nói nhiều nhất là: “Không muốn đi học đâu!”
Nhưng Lâm Thanh Kiều không để ý, mưa gió cũng đưa ta tới trường, tối còn bắt ta ôn bài.
Chẳng mấy chốc ta đã đọc hiểu được bức thư mà đại ca để lại.
Trong đó viết nhờ Lâm Thanh Kiều chăm sóc ta mấy ngày, đợi huynh ấy ổn định rồi sẽ quay lại đón ta.
Nhưng “mấy ngày” ấy đã biến thành bốn năm, đại ca vẫn chưa quay lại.
Bốn năm qua, chuyện của trưởng thôn và bà chủ kỹ viện lùm xùm khắp nơi, cuối cùng tan cửa nát nhà; cha họ Lâm bị ba nàng dâu đuổi khỏi nhà, chẳng ai chịu nuôi; Lâm lão đại khi đi lính bị đá lớn đè chết, nàng dâu lớn ngoại tình với trai làng; Lâm lão nhị và nhị tẩu trở thành oan gia, tam tẩu khi sinh thì mất cả mẹ lẫn con…
Chuyện nghe nhiều lắm, chỉ không có tin gì về đại ca ta.
Tết Thất Tịch tới, Lâm Thanh Kiều dẫn ta lên phố xem đèn hoa.