Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 707: Tiên sinh chẳng phải đang ở đó sao



Bức họa Giải Trĩ lập tức im lặng, không có bất kỳ phản ứng nào nữa. Kế Duyên còn tưởng Giải Trĩ không có gì để nói, chuẩn bị cuộn bức họa lại thì không ngờ Giải Trĩ lại lên tiếng:

"Kế Duyên, có phải ngươi còn hai con cá không?"

Kế Duyên phải nhìn lại Giải Trĩ trên bức họa một cái. Mặc dù lúc này vết mực trên bức họa không hề động đậy, Giải Trĩ ở trên đó thậm chí không có chút sinh khí nào, nhưng Kế Duyên vẫn có một cảm giác kỳ lạ, đối phương dường như đang trốn tránh ánh mắt của hắn.

"Trước giờ ngươi đâu có kén chọn gì, không cần xử lý mà toàn nuốt sống luôn đấy thôi?"

"Ta làm vậy là vì không còn cách nào khác, có ai mà chẳng muốn ăn ngon hơn chứ?"

Giải Trĩ vốn cũng chỉ tùy tiện hỏi một câu, không ngờ Kế Duyên, người đến nửa miếng bánh gạo cháy cũng phải nhanh chóng ăn hết, lại trực tiếp gật đầu đáp một câu.

"Lần sau khi làm hai con cá kia, Kế mỗ sẽ cho ngươi ăn cùng."

"Tốt, ta tin lời của Kế Duyên ngươi đấy!"

Giọng của Giải Trĩ rõ ràng mang theo ý cười, thậm chí còn không mặn không nhạt nịnh nọt Kế Duyên một câu, sau đó mới thật sự im lặng.

"Tiên sinh, trà đã pha xong."

Thanh âm của Táo Nương từ trong sân vọng lại, nàng đã dọn dẹp xong và pha lại ấm trà mới. Kế Duyên quay trở lại sân, thả “Kiếm Ý Thiếp” ra. Hạc giấy nhỏ cũng tự mình chui ra từ trong túi gấm. Cuối cùng một tờ giấy vàng hình người cũng bay ra khỏi tay áo, hóa thành Kim Giáp trong sân.

Ngay lập tức, ngoại trừ Kim Giáp sau một tiếng "Tôn thượng" thì đứng yên bất động, trong sân lại trở nên ồn ào náo nhiệt.

Trong sân, hương trà mật ong thơm ngát, dù trà mà Táo Nương dùng là trà của mùa vụ trước cũng vậy. Kế Duyên ngồi trước bàn uống trà, Táo Nương chỉ ngồi đó, không đọc sách cũng không thưởng trà.

"Tu vi của Nhã Nhã thế nào rồi?"

Kế Duyên hỏi một câu. Táo Nương dựa vào ấn tượng trước đó về Tôn Nhã Nhã, thành thật trả lời.

"Đã đốt lò đan ý cảnh, thân mang pháp lực và ngũ hành, đã là một người tu tiên thực sự."

"Ừm, chỉ trong vài năm ngắn ngủi mà đạt được thành tựu này cũng có thể xem là tiến bộ thần tốc. Thiên Địa Hóa Sinh thì coi trọng bước đầu tiên này, con đường sau này sẽ thuận lợi hơn nhiều."

Táo Nương thấy chén trà trong tay Kế Duyên đã cạn, đưa tay cầm ấm trà rót thêm cho hắn.

"Tiên sinh có muốn gặp Tôn Nhã Nhã, đích thân khảo nghiệm tu hành của nàng không? Lần trước nàng đến, ta không biết tiên sinh sẽ trở về, chỉ biết những người kia muốn đến, nên đã nói với nàng là tiên sinh chưa về, hiện tại nàng chắc vẫn chưa biết."

"Cũng không cần, mỗi người đều có cơ duyên riêng, những người tu luyện Thiên Địa Hóa Sinh cũng không thể hóa ra cùng một mảnh thiên địa được, chỉ cần tâm tính không lệch lạc, tu hành sẽ đi trên quỹ đạo đúng đắn."

Về vấn đề tâm tính, người có thể xem được Thiên Địa Thư và tu luyện thì chắc chắn không có vấn đề gì rồi.

"Tiên sinh, lão tu sĩ họ Luyện kia, hình như ông ta rất cung kính với ngài?"

Kế Duyên cười, đâu chỉ là rất cung kính, mà là cung kính có hơi quá mức. Nhưng chỉ riêng điểm này, Kế Duyên lại càng thêm hứng thú với Thiên Cơ Các.

Điều này không phải vì một lão già râu dài của Thiên Cơ Các cung kính với Kế Duyên như vậy, mà sự cung kính này phản ánh một khả năng khá lớn, có lẽ Thiên Cơ Các biết hoặc tính toán ra một số chuyện nào đó. Hơn nữa, từ biểu hiện của lão già Luyện Bách Bình cho thấy, đó có lẽ là loại chuyện không nói rõ được, hoặc không thể nói thẳng.

"Đúng vậy. Người của Thiên Cơ Các dường như khá coi trọng Kế mỗ. Có lẽ ở đó biết được chuyện mà Kế mỗ muốn biết."

Nói rồi, ánh mắt của Kế Duyên chuyển về phía núi Ngưu Khuê. Lúc này mặt trời đã dần xuống núi, trời cũng đã tối. Tinh không sáng chói của một ngày cuối thu đã xuất hiện phía chân trời. Một vầng trăng sáng lúc này đã treo trên bầu trời hướng về phía núi Ngưu Khuê.

"Ngược lại là tiểu tử kia, không biết tu hành thế nào rồi."

Táo Nương bên cạnh biết rất rõ tiểu tử mà Kế Duyên nói tới là ai, lập tức nói:

"Những năm này, Hồ Vân chưa từng đến Cư An Tiểu Các một lần nào, chắc là vẫn luôn khổ tu."

"Ừm."

Kế Duyên gật đầu, bấm đốt ngón tay tính toán, trên mặt nở nụ cười, chỉ là trong nửa sau của quá trình tính toán, sắc mặt của Kế Duyên lại dần trở nên nghiêm nghị. Đợi đến khi tính toán xong, đôi mắt của Kế Duyên nhìn về phía núi Ngưu Khuê đã nheo lại.

"Tiên sinh, có phải tâm cảnh của Hồ Vân đã lệch lạc rồi không?"

Táo Nương cũng rất quan tâm đến Hồ Vân. Có thể nói khi nàng còn là cây táo lớn, lúc mới thức tỉnh linh giác, người mà nàng nhận rõ đầu tiên ngoài Kế Duyên, thì chính là Doãn Thanh và Hồ Vân.

"Không phải tâm cảnh của Hồ Vân lệch lạc, mà là có tâm ma tìm đến hắn."

"Tâm ma?"

"Không sai, có thể nói như vậy."

Câu nói này của Kế Duyên chẳng khác nào ra một câu đố, nhưng Táo Nương cũng mơ hồ hiểu ý của Kế Duyên, sợ rằng không phải tâm ma theo nghĩa thông thường.

Núi Ngưu Khuê, cách động đá nơi Lục Sơn Quân tu hành trước đây khoảng ba ngọn núi. Ở lưng chừng núi có một cái hang nhỏ chỉ cao nửa người, đi vào bên trong gần bảy tám trượng thì có một khoảng không tương đối rộng rãi. Bên trong có một vài cái ghế nhỏ và giá tre, còn có một số giỏ, bên trong đựng đủ thứ lộn xộn từ trống lắc đến mặt nạ, từ đao kiếm binh khí đến quần áo vải thô.

Mà ở trung tâm hang động, có một cái bồ đoàn, trên đó có một con hồ ly lông đỏ hai đuôi đang ngồi. Phía trước bồ đoàn còn có một lư hương nhỏ, nhưng tro hương tuy dày lại không có chút đàn hương nào đang cháy.

Hồ Vân ngồi trên bồ đoàn, hai chân trước kết thành ấn tụ khí, nhắm hai mắt, nhưng mí mắt lại không ngừng giật giật, vẻ mặt cũng dường như không ngừng thay đổi.

Lúc này Hồ Vân vừa tu luyện, vừa đang mơ, mà giấc mơ này đã kéo dài rất lâu rồi.

Trong mộng cảnh tu luyện, trước mắt toàn là núi non, núi xanh biếc nối tiếp nhau không dứt. Một con hồ ly lông đỏ bình thường đang không ngừng chạy.

"Á"

Một tiếng kêu sắc nhọn vang lên trong núi sâu. Nghe thấy thanh âm này, hồ ly lông đỏ lập tức run rẩy toàn thân, chạy ra bên ngoài ngọn núi với tốc độ nhanh hơn trước. Bốn chân như đạp lửa cưỡi mây, hóa thành một mảnh ảo ảnh, trong thời gian cực ngắn đã vượt qua cả trăm ngọn núi.

Nhưng khi hồ ly lông đỏ nhảy qua đỉnh núi dưới chân, vượt qua một khe núi, lại phát hiện bên kia là một bãi đất bằng rộng rãi trống trải. Một nữ tử cao lớn đang đứng ở trung tâm bãi đất, người đó mặc đồ trắng tóc trắng, y phục phiêu dật, đang mỉm cười nhìn hồ ly lông đỏ.

"Hồ ly nhỏ, ngươi lại đến rồi à?"

"Không, ta một chút cũng không muốn đến gặp ngươi, ngươi là một nữ tử quái dị, sao lại xông vào trong tâm cảnh của ta?"

Hồ Vân vừa nói, vừa hơi lùi lại, lúc này trăng sáng trên đỉnh đầu. Dưới ánh trăng, trong bóng của nữ tử áo trắng này có chín cái đuôi đang vũ động, rõ ràng nó hiểu rõ nữ tử này là tồn tại gì.

"Sao có thể gọi là xông vào chứ, là chính ngươi dẫn ta tới mà?"

Nữ tử chậm rãi tiến lại gần Hồ Vân vài bước, dường như muốn đưa tay chạm vào nó.

"Đáng yêu như vậy, lại có thiên phú như thế. Con linh hồ nhỏ này thật sự quá hiếm thấy. Lông nhung đỏ rực như lửa, trong đám hồ ly thì màu lông đỏ cũng ít thấy. Khó có được hơn chính là không biết vì sao, ta lại mơ hồ cảm thấy ngươi có tư chất của cửu vĩ, hơn nữa nhìn cũng thân thiết, làm ta vừa nhìn đã thích, thật sự rất thích..."

"Thích cái đầu ngươi á, ngươi thích ta nhưng ta không thích ngươi đâu, cút! Cút đi, cút ra khỏi tâm cảnh của ta!"

Hồ Vân gào thét giận dữ, nhưng trong mắt nữ tử, chỉ thấy một con linh hồ đáng yêu đang ở đó tự cho là hung hãn giương nanh múa vuốt, thực chất mọi động tác đều như mèo con học hổ, vừa ngây thơ vừa dễ thương.

"Càng nhìn càng thích!"

Nữ tử đưa tay qua, rõ ràng một bàn tay không hề dài ra, thân hình cũng không tiếp tục di chuyển, nhưng Hồ Vân né trái tránh phải vẫn cảm thấy không thể tránh được.

“Hống…”

Một tiếng hổ gầm đột nhiên vang lên trong rừng sâu. Trong nháy mắt, chim muông trong núi hoảng sợ bay lên, vô số cầm thú thi nhau bỏ chạy. Một luồng khí tức của mãnh thú từ xa truyền đến.

Trong tiếng hổ gầm này, Hồ Vân như trút bỏ được trạng thái bị khống chế vừa rồi, trong nháy mắt nhảy lùi lại mấy trượng, rơi xuống một tảng đá lớn.

“Sơn Quân cứu ta, cắn chết ả, cắn chết ả!”

“Hống”

Tiếng hổ gầm lại vang lên. Một con mãnh hổ đáng sợ chậm rãi từ trong rừng bước ra, nhảy qua khe núi, đáp xuống bãi đất trống. Đôi mắt hổ gắt gao nhìn chằm chằm vào nữ tử trước mắt, răng nanh ở khóe miệng dưới ánh trăng lóe lên hàn quang.

“Ôi ôi, trong lòng còn giấu thứ hung dữ như vậy à, một chút đã muốn cắn chết tỷ tỷ xinh đẹp như ta rồi, hồ ly nhỏ này, ta càng nhìn càng thích, ha ha ha ha…”

“Hống…”

Mãnh hổ lại gầm lên một tiếng, đột nhiên lao về phía nữ tử, trong quá trình mang theo gió núi, hung sát khí trực diện ập tới.

“Rắc... Ầm ầm ầm…”

Mãnh hổ vồ hụt, nhưng một móng vuốt sượt qua một cái cây, lập tức đánh đổ cây lớn.

“Hổ lợi hại quá... ta sợ quá...”

Nữ tử không biết từ lúc nào đã xuất hiện trên lưng hổ, mãnh hổ đột nhiên xoay người ngẩng đầu, cắn về phía chân của nữ tử.

“Bịch... Rầm...”

Sau một trận động tĩnh, chân của nữ tử không hề hấn gì, ngược lại con hổ bị đạp lún vào tảng đá dưới đất, máu tươi từ miệng hổ phun ra ào ạt.

“Sơn Quân…”

Sắc mặt Hồ Vân kinh hãi. Lúc này tuy ở trong lòng, nhưng xuất phát từ một loại cảm giác mơ hồ không hoàn toàn tự biết, thấy mãnh hổ bị đạp chết, Hồ Vân cứ nghĩ là Sơn Quân đã chết thật.

‘Tiên sinh, tiên sinh, chỉ có tiên sinh mới cứu được ta…’

“Tiên sinh cứu ta!”

Hồ Vân hét lớn, nhưng trong lúc đang nghĩ đến Kế Duyên, nó lại cảm thấy đầu đau như búa bổ, chỉ có thể cảm nhận được có gió mát thổi qua, nhưng càng muốn Kế Duyên xuất hiện, lại càng đau đớn.

“Hồ ly nhỏ, ta khuyên ngươi đừng quan tưởng những thứ vượt quá khả năng của mình, sẽ rất khó chịu đó.”

Giọng của nữ tử vẫn dịu dàng, một bàn tay lại lần nữa đưa về phía Hồ Vân. Hồ Vân thấy thế như thấy ác quỷ, mơ hồ nhớ rõ lần trước bị bàn tay này túm lấy, trong lòng đã ngây ngốc rất lâu.

“Tránh ra!”

Miệng kêu người khác tránh ra, bản thân Hồ Vân lại bỏ chạy.

‘Không được, không được, ta không mời được tiên sinh, không mời được tiên sinh… Doãn Thanh! Doãn phu tử!’

Hồ Vân vừa điên cuồng chạy trong núi, vừa như vớ được cọng rơm cứu mạng nghĩ đến Doãn gia phu tử. Nó nhớ rõ Kế tiên sinh từng nói, Doãn phu tử là đại nho đương thời, hạo nhiên chính khí bách tà bất xâm.

Nương theo một sườn núi mà chạy trốn, nhưng khi vừa thoát ra khỏi rừng cây thì trên sườn núi phía trước, nữ tử kia một lần nữa đứng đó.

“Hồ ly nhỏ! Ha ha ha ha…”

“Trên trời có trăng sáng treo cao, dưới đất có hồ bằng như gương, đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, tâm thanh như nước, tâm sáng như trăng, thì bụi bẩn tự lui…”

Một tiếng niệm tụng bình tĩnh mạnh mẽ truyền đến. Trong nháy mắt trăng sáng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ánh trăng như ngân hà trút xuống cả vùng núi. Mấy đám mây đen trên trời đều nhanh chóng tan đi. Một người đàn ông trung niên dáng dấp thư sinh một tay cầm sách, chậm rãi từ trên đường núi đi tới, bên cạnh dắt một cậu bé, chính là dáng vẻ Doãn phu tử lúc trước.

“Doãn phu tử, Doãn Thanh, yêu nữ này muốn bắt ta!”

Hồ Vân phát hiện Doãn phu tử xuất hiện, thân thể liền nhẹ nhõm hơn rất nhiều, lập tức điên cuồng chạy về phía cha con Doãn gia. Ở bên kia, Doãn Thanh còn đang cười với nó.

“Hồ ly nhỏ, mau qua đây!”

Giọng nói này còn dễ nghe hơn giọng của nữ tử kia nhiều.

Trên đỉnh sườn núi, nữ tử lần đầu nhíu mày.

“Có chút thú vị, ngươi thực sự từng gặp nhân vật như vậy sao, hay là tự mình tạo ra trong lòng?”

Nhưng nữ tử rất nhanh lại giãn lông mày.

“Chỉ tiếc hồ ly nhà ngươi không lĩnh hội được kiến thức và cảnh giới trong lòng nho sinh, giả cuối cùng vẫn là giả!”

“Cô nương, cái gọi là thật giả chỉ là phiến diện. Đọc sách thánh hiền, học để mà dùng và tri hành hợp nhất, trong lòng tự có thánh hiền. Tiểu Hồ Vân tuy không thích đọc sách, nhưng cũng đã từng nghe lời thánh hiền, cũng học mà dùng, ngược lại là ngươi, không có giáo dưỡng, nên ăn một thước…”

Doãn phu tử cầm sách cười, đi đến bên cạnh nữ tử, lấy ra một cái thước kẻ nhẹ nhàng vung về phía nữ tử.

“Uỳnh… Rầm…”

Nữ tử đưa tay đỡ lấy cái thước, nhưng chân lại lún sâu ba thước. Cả ngọn núi đều rung chuyển ầm ầm, dần có dấu hiệu đổ sụp.

“Bịch bịch bịch…”

Bị một thước này đánh, nữ tử lùi nhanh về phía sau, mỗi bước đều đạp ra hố sâu trên mặt đất. Mỗi bước đều làm núi non rung chuyển, đến tận mười mấy bước sau mới dừng lại. Nàng ngẩng đầu nhìn người đọc sách trên sườn núi.

“Hừ hừ, cuối cùng vẫn là giả!”

Trong tiếng cười lạnh, chỉ thấy nho sinh vừa đánh ra một thước, đang hóa thành một làn sương mù biến mất trên sườn núi.

“Doãn phu tử! Doãn phu tử! Đừng đi mà.”

Hồ Vân vung móng vuốt, nhưng không bắt được làn sương mù tan đi, bên cạnh chỉ còn lại Doãn Thanh. Hồ ly lông đỏ ngẩng đầu nhìn cậu bé bên cạnh.

“Doãn Thanh, ngươi mau chạy đi! Ta cản ả lại! Ngươi đi tìm tiên sinh, đi tìm tiên sinh!”

Hồ ly lông đỏ liền nhảy đến trước người cậu bé, lần này nó không chạy nữa.

“Ồ, hồ ly nhỏ, không chạy nữa sao? Vừa rồi nho sinh kia làm tỷ tỷ giật mình đó!”

Nữ tử cười hì hì tiến lại, mà lúc này, tiểu Doãn Thanh sau lưng Hồ Vân lại cười bằng giọng nói trong trẻo:

“Tìm tiên sinh ư? Tiên sinh chẳng phải đang ở đó sao?”

Hồ Vân ngẩn người một chút rồi quay đầu nhìn sang bên cạnh. Một người đàn ông mặc áo xanh tay rộng đang đứng ở đó không xa, trâm mặc ngọc trên đầu dưới ánh trăng mang theo ngọc quang, đang mỉm cười gật đầu với bọn họ.

“Hồ ly nhỏ, trong lòng ngươi sao lại có nhiều thứ lộn xộn như vậy, ha ha ha…”

Nữ tử che miệng cười nhẹ, con hồ ly nhỏ này mang đến thật là nhiều niềm vui.