Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 713: Bộ ba kinh điển



Nghe Kế Duyên nói bản thân không biết soạn nhạc phổ, phản ứng đầu tiên của Hồ Vân chính là: ‘Còn có thứ mà Kế tiên sinh không biết sao?’

“Vậy phải làm sao bây giờ? Táo Nương có biết không?”

Hồ Vân nhìn về phía Táo Nương, người sau vội vàng lắc đầu. Nàng chưa từng học mấy thứ cao cấp như âm luật. Trên thực tế người thực sự hiểu về âm luật cũng không nhiều.

Chẳng qua chỉ một chớp mắt sau, Hồ Vân lại thấy Kế Duyên hạ bút.

“Tiên sinh, nhanh như vậy mà ngài đã biết rồi sao?”

Kế Duyên nhìn mặt giấy không hề chớp mắt, bút lực vững vàng hữu lực. Hắn chỉ cười đáp một câu.

“Làm sao có thể chứ. Nhưng dù sao chúng ta cũng là người tu tiên cầu đạo, không cần quá câu nệ vào các loại nhạc phổ thông thường. Để đảm bảo không xuất hiện sai sót trong trí nhớ, trước tiên cứ dùng thiên lục thư văn ghi lại một màn Phượng Cầu Hoàng này đã, sau đó từ từ dùng văn tự bình thường phổ nhạc.”

Hồ Vân nghe vậy mắt sáng lên, trực tiếp nói.

“Ta hiểu rồi. Nếu thật sự có người có thể diễn tấu “Phượng Cầu Hoàng”, nhất định cũng là người hữu duyên. Vào khoảnh khắc người đó tấu lên “Phượng Cầu Hoàng”, thế nào cũng nhìn thấy Phượng Cầu Hoàng, càng có thể lĩnh ngộ chân tủy của khúc nhạc này!”

“Ngươi nói cũng không sai.”

Kế Duyên tiếp tục hạ bút. Từng trang giấy trắng như tuyết, mặc văn trên đó tựa như thiên thành. Một bộ “Phượng Cầu Hoàng” lại có độ dài cực lớn. Chỉ với một chồng giấy nhỏ trên bàn, Kế Duyên cũng không biết có thể ghi chép hết được không. Chủ yếu là do khoảng cách giữa mỗi hàng chữ không nhỏ, còn có thể viết thêm một hàng nữa, nhưng đây là Kế Duyên cố ý chừa ra, để sau này thêm vào khúc nhạc.

Trong đầu không chỉ có tiếng phượng hót vang vọng, ngay cả tư thái và hào quang phượng hoàng múa trước cây ngô đồng cũng hiện lên rõ mồn một, mà trong đó hắn còn thêm một số lý giải. Khi Kế Duyên hạ bút không chỉ là dựa theo những gì thấy được mà còn có những suy nghĩ của bản thân, dẫn đến bộ thiên lục thư này càng viết càng phức tạp, càng viết càng nhiều.

Khi Kế Duyên hạ nét cuối cùng, hắn phác họa một chấm. Tất cả văn tự lập tức có hào quang lóe lên, sau đó ảm đạm xuống.

Kế Duyên nhìn trên bàn. Khắp nơi đều bày la liệt hai tờ một xấp hoặc ba bốn tờ một xấp giấy Tuyên Thành thượng hạng, gần như dùng hết số giấy Tuyên Thành của hắn.

“Cái này cũng không phải đơn giản dễ hiểu lắm nhỉ...”

Bộ thiên lục thư “Phượng Cầu Hoàng” ẩn ẩn có đạo uẩn lưu chuyển, văn tự mờ mờ ảo ảo hiện lên có chút mê ly.

“Chữ biến mất rồi? Thiên lục thư viết xong rồi sao?”

Người nói là Hồ Vân. Trong mắt nó, giấy chất đầy trên bàn. Vừa rồi nó còn có thể nhìn thấy văn tự mơ hồ một chút, sau đó tất cả đều biến mất không thấy đâu, nhìn qua giống như một đống giấy Tuyên Thành chưa từng viết bất cứ chữ nào.

Mà trong mắt Táo Nương, tuy rằng văn tự cũng gần như biến mất, nhưng nếu tập trung nhìn kỹ, tuy vẫn không nhìn thấy chữ nhưng lại có thể thấy được có một tầng sương mù mơ hồ đang lưu chuyển trên mặt giấy. Chỉ cần nàng muốn, dường như có thể dựa vào tâm niệm vén màn sương mù.

Kế Duyên dường như cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt lướt qua Hồ Vân nhìn về phía Táo Nương. Vẻ mặt có chút kinh ngạc của Táo Nương cũng theo đó thu liễm lại.

“Tiên sinh, ta hình như có thể nhìn thấu “Phượng Cầu Hoàng”.”

“Ừ, thiên địa linh căn hợp thành nên được trời ưu ái.”

Kế Duyên vừa nói, vừa nhìn về phía văn tự trên bàn đá. Hắn rất hài lòng với bộ sách này, nhưng nó còn cách nhạc phổ chân chính một khoảng cách cực xa. Cái này giống như một bộ phim có âm thanh ánh sáng ở kiếp trước, ngươi có thể xem phim nhưng không có nghĩa là có thể trực tiếp phối nhạc như trong phim. Cho dù không thiếu cao thủ có thể tái hiện được phần lớn, nhưng tuyệt đối không bao gồm “Phượng Cầu Hoàng”, mà muốn nhìn thấy nội dung bộ thiên lục thư này cũng không dễ dàng.

Lúc này Kế Duyên càng cảm thấy ý định vừa rồi của mình chính xác. Bên cạnh một bộ thiên lục thư mà người bình thường thậm chí người tu hành tầm thường không nhìn thấy, hắn còn để lại một khoảng trống hoàn chỉnh, có thể dùng văn tự bình thường viết nhạc phổ.

Kế Duyên tự mình xem lại thư tịch trên bàn đá một lần nữa, sau đó nhẹ nhàng vung tay. Tất cả giấy Tuyên Thành đều từ từ bay lên, xếp chồng lên nhau, trên dưới có bìa sách màu đậm chặn lại. Hắn dùng một đoạn tơ tằm còn thừa khi luyện chế pháp bảo làm dây, xuyên qua giữa những trang giấy, sau mấy hơi thở liền trở thành một cuốn sách.

Sách tự động rơi xuống bàn đá trước mặt Kế Duyên, cuối cùng hắn viết tên lên trang bìa. Ba chữ “Phượng Cầu Hoàng” không phải thiên lục thư văn, nhưng lại thể hiện rõ thư pháp thần kỳ.

“Hồ Vân, giúp ta mua một ít sách về phương diện âm luật, mua thêm một ít giấy Tuyên Thành. Giấy Tuyên Thành không cần quá tốt, nhưng cũng không nên quá tệ.”

Kế Duyên vừa lật xem bộ thiên lục thư mới hoàn thành, vừa phân phó với Hồ Vân như vậy. Người sau có chút xấu hổ khó xử.

“Ặc, cái này... Tiên sinh, có thể để lát nữa ta đi được không... Bây giờ thời gian này...”

“Lát nữa thì tiệm sách của người ta đều đóng cửa hết rồi.”

Kế Duyên vừa nói xong, bỗng nhiên nhìn về phía con hồ ly lông đỏ đang ôm ly mật ong.

“Ngươi vẫn còn sợ chó đấy à?”

“Ai nói! Ai nói! Hồ Vân ta từ lâu đã khác xưa, hiện tại không thể nói tu luyện thành công, nhưng cũng không phải gà mờ mới ra đời! Luận đánh đơn độc, không có một con chó nào là đối thủ của ta, nhưng chúng thường đi thành đàn, vô cùng đê tiện!”

Kế Duyên nghe vậy không khỏi bật cười. Nhìn thế nào cũng thấy, cho dù cộng tất cả chó ở huyện Ninh An lại cũng không phải đối thủ của Hồ Vân hiện tại.

“Không đến mức vậy chứ? Ngươi sợ chó như vậy, sau này làm sao ra ngoài? Hơn nữa chẳng phải gặp phải cẩu yêu là mềm nhũn sao?”

“Cái đó không giống nhau!”

Hồ Vân vỗ vỗ bàn đá.

“Hồ Vân ta cũng không phải ăn chay, bản thân tu luyện không lười biếng, lại có tiên sinh dạy ta thuật sai khiến mị ảnh chi thuật. Cho dù hiện tại cũng dư sức tự bảo vệ, nhưng chó ở huyện Ninh An không giống vậy. Rất nhiều con đều đã ăn cơm cúng ở miếu Thành Hoàng, sao ta dám làm loạn ở đây chứ?”

Mị ảnh chi thuật, chính là kết quả khi Hồ Vân học phù chú thành công, chỉ là thứ xuất hiện không phải kim giáp lực sĩ, mà là một đạo mị ảnh.

“Ồ…”

Kế Duyên khẽ gật đầu, cũng không nói làm như thế nào để giúp Hồ Vân vĩnh viễn giải quyết những phiền toái này. Hắn thấy con hồ ly này có khi cũng thích thú với điều đó.

“Vậy thế này đi, ta để Kim Giáp đi cùng ngươi, vừa hay có người xách đồ.”

“Chíp chíp~”

Nghe thấy gọi đến Kim Giáp, con hạc giấy nhỏ vốn đang ngủ say trong túi gấm trước ngực Kế Duyên trực tiếp kêu một tiếng, rồi chui ra từ trong túi. Mà trong tay áo Kế Duyên cũng bay ra một tấm lực sĩ phù, hóa thành Kim Giáp đứng bên cạnh.

“Tôn thượng!”

Kim Giáp lực sĩ vẫn có dáng vẻ cao lớn khôi ngô như trong ấn tượng của Hồ Vân. Nhưng lúc này Hồ Vân rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của Kim Giáp lực sĩ đang hội tụ ở trên thân hồ ly của mình.

“Được rồi, hạc giấy nhỏ cũng đi cùng.”

“Chíp chíp~”

Hồ Vân nhìn Kim Giáp lực sĩ, đang muốn hỏi một tên to lớn rõ ràng như vậy làm sao mang ra ngoài thì lập tức thấy Kim Giáp lực sĩ đang chậm rãi biến hóa, rất nhanh hóa thành một tráng hán có thân thể khôi ngô, không còn kim quang sáng chói nữa.

“Ây? Tiên sinh, y và những Kim Giáp lực sĩ khác của ngài không giống nhau phải không?”

“Hắn gọi là Kim Giáp, quả thực khác biệt.”

Hồ Vân lại nhíu mày.

“Kim Giáp? Không phải tất cả đều gọi là Kim Giáp lực sĩ sao… Vậy những người khác gọi là gì?”

“Kim Ất, Kim Bính, Kim Đinh… Ngươi cảm thấy thế nào?”

Táo Nương và Hồ Vân rõ ràng đều ngẩn người một chút, mặt hồ ly của Hồ Vân cười vô cùng miễn cưỡng.

“Tên tiên sinh đặt, đương nhiên tốt rồi… Ừm, vậy ta đi đây!”

“Chờ một chút.”

Kế Duyên gọi lại Hồ Vân đang hưng phấn muốn ra cửa.

“Tiên sinh, còn gì phân phó nữa ạ?”

“Mang theo tiền!”

Kế Duyên lấy ra một ít tiền tài từ trong tay áo, chẳng qua chưa đợi hắn đưa cho Hồ Vân, nó đã chạy đến cửa.

“Tiên sinh không cần đâu, hắc hắc, ta có mấy khối vàng đấy!”

Kế Duyên cúi đầu nhìn bạc vụn trong tay mình, gật gật đầu bổ sung một câu.

“Vậy giấy Tuyên Thành cũng cố gắng mua loại tốt một chút, mua thêm một cây tiêu nữa, ừm, cũng cố gắng mua loại tốt một chút, ưu tiên trúc tím nhé.”

“Đã biết!”



Không bao lâu, một thiếu niên nhìn qua mười lăm mười sáu tuổi đẩy cửa Cư An Tiểu Các đi ra ngoài, phía sau còn có một tráng hán thân thể khôi ngô đi theo, mà trên đỉnh đầu tráng hán có một con hạc giấy nhỏ đậu lên, chính là đám Hồ Vân đã huyễn hóa hình thể.

Chờ đám Hồ Vân rời đi, Táo Nương mới mở miệng hỏi Kế Duyên.

“Tiên sinh, cái này đã không còn là một quyển sách âm luật đơn giản rồi nhỉ?”

Kế Duyên đẩy “Phượng Cầu Hoàng” trong tay đến trước mặt Táo Nương, gật đầu nói.

“Ta bình sinh cho đến hôm nay làm được ba bộ sách, nói hơi khoe khoang một chút thì đều có thể gọi là kinh điển. Một là “Thiên Địa Hóa Sinh”, hai là “Diệu Hóa Thiên Thư”. Hôm nay thành tựu một nửa “Phượng Cầu Hoàng”, tuy là để phổ nhạc nhưng cũng không thiếu sự thần kỳ, có thể coi là thứ ba.”

Đối với “Phượng Cầu Hoàng”, Kế Duyên cảm thấy nó có chút tương tự với “Vân Trung Du Mộng” lúc trước. Nhưng trừ một chút cảm giác này, những cái khác hoàn toàn khác biệt, thậm chí còn thần kỳ khó lường hơn “Vân Trung Du Mộng” nữa.

Táo Nương nghe vậy hơi há miệng. Hai bộ sách trước nàng hơi hiểu một chút, cũng biết là vô cùng lợi hại. Vậy mà quyển sách trước mắt này lại có tư cách để tiên sinh nói ra một câu như vậy. Nàng đưa tay cẩn thận vuốt ve cuốn sách, một bộ dáng muốn lật ra nhưng lại không dám.

“Muốn xem thì xem đi. Đừng nói cuốn “Phượng Cầu Hoàng” này vừa không được xem là công pháp bí điển, nó cũng chẳng phải là pháp bảo chế thắng gì. Nếu có là vậy thì ngươi xem cũng không sao. Nếu ngươi muốn, cũng có thể đến Vân Sơn Quan xem hai bộ sách kia trước…”

Nói đến đây, Kế Duyên khẽ gật đầu với Táo Nương, tiếp tục nói.

“Ngươi cũng nên học chút bản lĩnh phòng thân rồi.”

“Cảm ơn tiên sinh!”

Táo Nương đứng lên hành lễ với Kế Duyên, sau đó liền mang theo tâm tình vô cùng vui vẻ, ngồi xuống lật sách ra. Nàng đưa tay chạm vào mặt giấy, cảm giác mơ hồ vốn đang bao phủ một tầng sương mù nhạt liền tiêu tán. Ngón tay sờ đến chỗ nào, chỗ đó sẽ có từng hàng từng hàng chữ hiện ra.

“Ào ào ào… Ào ào ào…”

Âm thanh sóng biển, cảnh tượng trên biển cùng với cây ngô đồng khổng lồ, tất cả đều hiện lên trong lòng Táo Nương.