Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 714: Không phải nói là không biết à?



Vì bản thân đang ở Cư An Tiểu Các và có Kế Duyên bên cạnh, cho nên Táo Nương tiến vào trạng thái xem sách mà không hề có chút phòng bị nào.

Những gì nhìn thấy và cảm nhận được khi đọc “Phượng Cầu Hoàng” là sự rộng lớn và mỹ lệ mà Táo Nương chưa bao giờ tưởng tượng đến. Mà vẻ đẹp đến cực hạn này lại có thể được cảm thụ tự nhiên như vậy, dùng nhãn khiếu, nhĩ khiếu, tâm khiếu phụ trợ lẫn nhau. Nàng dùng thân phận đặc thù của thiên địa linh căn, phảng phất hóa thành cây ngô đồng giữa biển kia, cùng Kế Duyên xem phượng hót phượng múa, cũng giống như một tĩnh một động múa cùng phượng hoàng.

Kế Duyên ở bên cạnh tự rót tự uống, yên lặng hưởng thụ trà mật ong và sự an tĩnh trong sân. Cho dù hắn tiện tay lấy “Kiếm Ý Thiếp” ra đặt một bên, những chữ nhỏ trên đó cũng vô cùng biết giữ ý tứ, không lập tức ồn ào. Mà từng chữ một lần lượt bay ra từ “Kiếm Ý Thiếp”. Tất cả đều ở sau lưng Táo Nương cùng xem quyển “Phượng Cầu Hoàng” kia.

Những chữ nhỏ có chân thân là văn tự nên vô cùng mẫn cảm với thư tịch đặc thù, đặc biệt là những gì Kế Duyên viết thì càng dễ dàng hấp dẫn đến chúng.

Ở một nơi khác, trong ánh chiều tà còn sót lại, Hồ Vân đi phía trước, dẫn theo Kim Giáp ra khỏi phường Thiên Ngưu.

Lúc này ở Song Tỉnh Phổ của phường Thiên Ngưu chính là một trong hai thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày. Vốn dĩ nhóm phụ nữ trong phường đang vây quanh hai giếng lớn và ríu rít trò chuyện không ngừng, bỗng nhiên từng người đều trở nên yên tĩnh. Tất cả đang nhìn chằm chằm Hồ Vân và Kim Giáp đi ngang qua.

Thực tình mà nói, trước kia Hồ Vân đều thông qua các loại thủ đoạn để tránh né ánh mắt của người thường. Hôm nay là lần đầu tiên nó dựa theo tiêu chuẩn trong lòng, dùng phương thức huyễn hóa nhân hình xuất hiện trước mặt nhiều người như vậy. Hồ Vân vẫn có chút căng thẳng, đặc biệt ánh mắt của nhiều phụ nữ ở Song Tỉnh Phổ đều nhìn nó chằm chú. Trong lòng ngược lại có chút đắc ý, nghĩ rằng ngoại hình của mình chắc là rất có sức hấp dẫn.

Đợi đến khi Hồ Vân và Kim Giáp đi qua Song Tỉnh Phổ, phía sau lập tức náo nhiệt hơn lúc nãy.

“Ôi, thiếu niên vừa đi ngang qua kia thật tuấn tú nha!”

“Đúng vậy, nhìn qua còn xinh đẹp hơn cả tiểu cô nương.”

“Đây là công tử nhà đại hộ nào nhỉ?” “ Công tử gì chứ, ta thấy đó chính là tiểu thư giả nam trang ra ngoài!”

“Ôi chao hộ vệ phía sau quả thực quá khôi ngô, giống như một cái tháp sắt!”

“Ừm, nhìn qua là một gã tráng hán rắn chắc nha! Ha ha ha ha…”

“Nghĩ lung tung cái gì vậy mấy bà cô…”

“Nhìn xem tiểu công tử vừa nãy mặt đều đỏ lên hết cả, giống y như gan heo vậy, chắc chắn là còn non lắm, ha ha ha…”

“Nói không chừng là đại tiểu thư đấy, mang theo hộ vệ uy mãnh như vậy, chậc chậc…”

“Ha ha ha ha…”

“Nhỏ tiếng chút…” “Xa như vậy không nghe thấy đâu.”



Phụ nữ bên Song Tỉnh Phổ bình thường vẫn trêu đùa trò chuyện như thế này, mà Hồ Vân và Kim Giáp đã đi xa rồi, tất nhiên không hề kiêng kỵ gì. Nhưng thính lực của Hồ Vân và Kim Giáp tuy không biến thái như Kế Duyên, nhưng cũng không phải phàm nhân tầm thường có thể tưởng tượng, đối với những trêu chọc bàn luận phía sau cơ bản nghe được tám chín phần mười.

Kim Giáp tự nhiên không hề có phản ứng, còn mặt Hồ Vân thì đỏ bừng cả lên, bước chân nhanh hơn rất nhiều.

Trước kia đã nghe Kế tiên sinh nói qua, một đám phụ nữ phố phường tụ tập với nhau thì tài ăn nói không phải tầm thường. Hồi đó, Hồ Vân cũng thỉnh thoảng đứng ngoài quan sát, nhưng lần này bản thân mình bị họ nghị luận, coi như là thực sự lĩnh giáo được uy lực của họ.

Đợi khi rời xa Song Tỉnh Phổ đến con hẻm hẻo lánh sắp ra khỏi phường Thiên Ngưu, Hồ Vân lập tức vung tay chỉnh đốn toàn thân một phen, thay đổi ngoại hình của mình một chút. Nhưng dựa trên cảm giác trong lòng, nó không muốn bỏ ngoại hình này. Đây là hình tượng mà thỉnh thoảng nó sẽ hóa ra khi tu hành trong tâm cảnh, có thể sau này hóa hình cũng sẽ rất gần với hình dáng này.

“Kim Giáp, bây giờ ta có phải đã cứng rắn hơn lúc nãy một chút rồi không?”

Hồ Vân ngẩng đầu hỏi Kim Giáp, tính ra nó chỉ cao bằng bả vai Kim Giáp mà thôi. Người sau vốn dĩ mắt nhìn thẳng, nghe vậy chỉ hơi liếc nhìn về phía nó, rất dễ khiến người ta liên tưởng ra trong ánh mắt Kim Giáp lộ vẻ khinh thường. Mà thấy tình huống này, Hồ Vân cũng không khỏi xoa trán.

“Được rồi, ta biết ý ngươi rồi… Hạc giấy nhỏ này, ngươi có cảm thấy ta tốt hơn một chút so với lúc nãy không?”

“Chíp~”

“Vẫn là ngươi hiểu chuyện, cũng có mắt nhìn!”

Chẳng qua sau đó hạc giấy nhỏ giơ hai cánh múa may về phía trước. Nó còn thỉnh thoảng vẽ chỉ hình dạng, rồi lại hướng về phía tây khoa tay múa chân.

“Chíp chíp chíp chíp~”

“Đúng đúng đúng, chuyện chính quan trọng, lát nữa trời tối rồi!”

Thông thường ở huyện thành nhỏ này, thời gian đóng cửa hàng quán đều khá tùy hứng, nhiều khi đều là chủ quán tự xem xét mà làm, có khách thì mở không khách thì đóng. Nhân lúc này ánh chiều tà còn chưa tắt, Hồ Vân dẫn theo Kim Giáp một đường chạy nhanh đến con đường lớn.

Trong huyện ngày hôm nay thứ không thiếu nhất chính là hiệu sách và cửa hàng văn phòng tứ bảo. Rất nhanh đã thấy một hiệu sách, Hồ Vân không nghĩ nhiều, lập tức cùng Kim Giáp xông vào.

“Chưởng quỹ, các ngươi có sách gì về phương diện âm luật không?”

Chưởng quỹ hiệu sách đang thu dọn giá sách bên trong, rõ ràng đang chuẩn bị đóng cửa. Vừa nghe thấy tiếng động, lão quay đầu lại nhìn thì thấy một vị công tử thiếu niên tuấn tú và một tráng hán đứng ở cửa.

“Âm luật? Loại sách này ở chỗ ta không nhiều, để ta tìm cho khách quan thử xem.”

Hiệu sách đương nhiên là phải bán những loại sách bán chạy, loại mà Hồ Vân yêu cầu rất ít hàng dự trữ. Sau khi tìm một hồi lâu, lão cũng chỉ tìm ra được một bản cầm phổ, hơn nữa chỉ là nhạc phổ, không có dạy người làm sao viết nhạc phổ.

Liên tiếp đi mấy hiệu sách, có cửa hàng còn chẳng có quyển sách nào liên quan đến âm luật, nhiều nhất là sách của Doãn Triệu Tiên. Đến cửa hàng thứ năm, chưởng quỹ ở bên trong tìm một hồi lâu, cuối cùng tìm ra một quyển đưa cho Hồ Vân lúc này đã đứng đợi ở quầy rất lâu.

“Chỉ có một quyển thôi à?”

“Đúng vậy khách quan, chỉ có một quyển này thôi, hay là khách quan đi chỗ khác xem thử đi.”

“Ồ…”

Hồ Vân nhận sách trả tiền, cúi đầu xem thử. Thật đấy à, thế mà lại giống với bản cầm phổ ở cửa hàng đầu tiên, đều là “Chúc Tụng Khúc”.

Ra khỏi cửa hàng, Hồ Vân đưa sách cho Kim Giáp trước, cảm giác hôm nay không hoàn thành nhiệm vụ của Kế tiên sinh rồi. Nó nhìn Kim Giáp đang xách giấy Tuyên Thành và sách, lại không phát hiện hạc giấy nhỏ đang ở đâu.

Bên ngoài chợ rau sát đường lớn, hạc giấy nhỏ vỗ cánh bay về một nơi.

“Chíp chíp~”

Tôn Nhã Nhã nghe tiếng kêu thì ngẩng đầu lên nhìn về một nơi bầu trời, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ.

“Hạc giấy nhỏ!”

“Ngươi ở đây, vậy Kế tiên sinh có phải cũng ở gần đây không?”

Tôn Nhã Nhã xách giỏ rau trong tay, nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Kế Duyên, nhưng không thấy, nhưng rất nhanh nhìn thấy Hồ Vân và Kim Giáp.

“Ha ha ha… Tôn Nhã Nhã!”

Hồ Vân vừa chạy vừa chào hỏi với Tôn Nhã Nhã.

“Ngươi là?”

“Ha ha, ta biết ngay ngươi không nhận ra ta mà!”

Hồ Vân hai tay chống nạnh có vẻ đắc ý. Nó nhìn ra được Tôn Nhã Nhã đã là người tu hành rồi, nhưng không nhìn thấu được huyễn hóa của nó.

“Ta là Hồ Vân đây, vị này là Kim Giáp, tiên sinh bảo chúng ta ra ngoài mua sách âm luật, giấy Tuyên Thành và tiêu trúc tím!”

“Tiên sinh thật sự đã trở về rồi sao?”

Tôn Nhã Nhã nghe vậy trên mặt lộ vẻ mừng rỡ.

“Ừm, tiên sinh cũng mới đến thôi. Đúng rồi Nhã Nhã, sách âm luật khó tìm quá, ngươi có biết chỗ nào không?”

Tôn Nhã Nhã xách giỏ rau, suy nghĩ rồi nói.

“Nhã âm khó tìm, nhưng nơi có nhạc khí chắc hẳn sẽ có vài gợi ý đấy, các ngươi mua tiêu chưa?”

Hồ Vân lắc đầu.

“Tiên sinh muốn trúc tím. Vừa rồi ta tìm được một cửa hàng nhạc cụ và cửa hàng tạp hóa đều nói có bán tiêu trúc tím. Kết quả những cây tiêu trúc tím kia đều không có linh vận gì cả, mua rồi cũng không biết có bị tiên sinh trách mắng không. Ta đang muốn chạy về Ngưu Khuê Sơn, lên rừng trúc tím trong núi tìm một cây trúc tốt mang đến.”

Vừa nói, Hồ Vân lấy ra một cây tiêu từ trong cái giỏ mà Kim Giáp đang xách.

“Vậy có hỏi lão bản về chuyện sách không?”

Hồ Vân lắc đầu.

“Chỗ bọn họ cũng chỉ có nhạc phổ cơ bản. Tiên sinh lại đang muốn học làm sao để viết nhạc phổ, không giống nhau.”

“Tiên sinh học nhạc phổ? Ta biết rồi!”

Lời này của Tôn Nhã Nhã vừa thốt ra, Hồ Vân và hạc giấy nhỏ lập tức nhìn chằm chằm vào nàng, thậm chí ngay cả Kim Giáp luôn phản ứng bình thường với phần lớn mọi chuyện cũng cúi đầu nhìn nàng.

Không có gì bất ngờ, Tôn Nhã Nhã lập tức bị Hồ Vân lôi kéo cùng nhau quay về, trên đường tiện đường đến nhà họ Tôn để giỏ rau xuống và báo một tiếng, sau đó trực tiếp đến Cư An Tiểu Các.

“Tiên sinh!”

Tôn Nhã Nhã có chút kích động kêu lên một tiếng. Kế Duyên chỉ ngẩng đầu nhìn nàng và đám Hồ Vân một cái, khẽ gật đầu.

“Đến rồi à?”

“Dạ!”

“Tiên sinh, ta đã mua các thứ rồi. Giấy Tuyên Thành tìm được loại tốt nhất. Tiêu trúc tím đều là hàng thứ phẩm, chỉ có hai cây này là khá hơn một chút. Sách đều là nhạc phổ, nhưng Tôn Nhã Nhã nói cô ấy hiểu âm luật, có thể dạy ngài!”

Hồ Vân kêu Kim Giáp đặt giỏ trúc trong tay xuống, tốc độ nói rất nhanh, nói qua một lượt đại khái mọi chuyện.

“À… chỉ là, chỉ là biết một chút thôi…”

Tôn Nhã Nhã có chút ngại ngùng, Kế Duyên ngược lại rất vui vẻ.

“Vậy vừa hay, đều ngồi xuống đây đi. À, uống chút trà, để ta thử trước xem, lát nữa ngươi đến chỉ chỗ sai là được.”

Kế Duyên rót trà cho Hồ Vân và Tôn Nhã Nhã. Về phần hạc giấy nhỏ và Kim Giáp không uống được thì một con bay lên vai, một người đứng sang một bên. Sau đó Kế Duyên rút ra một cây tiêu trúc tím.

Kế Duyên vẫn biết tư thế thổi tiêu. Hắn đặt tay lên, môi để sát vào.

“Vù…vung… vù yết…”

Thử một chút âm sắc, trong lòng Kế Duyên đã có tính toán. Một khắc sau, một khúc nhạc du dương đã được hắn thổi ra, hay đến mức Hồ Vân ngẩn người, Tôn Nhã Nhã suýt chút nữa làm rớt cả chén trà.

‘Không phải nói tiên sinh không hiểu âm luật, muốn học sao? Vậy mà mình còn đến dạy tiên sinh….’

Mặt Tôn Nhã Nhã nhanh chóng đỏ như táo đỏ, cảm thấy xấu hổ chết mất. Nhưng rất nhanh, tiếng tiêu tĩnh mịch uyển chuyển kia lại khiến nàng không thể tự kiềm chế, đắm chìm sâu vào trong nhạc khúc. Không chỉ có nàng, Hồ Vân, Kim Giáp và hạc giấy nhỏ, cùng với Táo Nương và những chữ nhỏ vốn đang đắm chìm trong sách ở bên cạnh đều bị tiếng tiêu hấp dẫn tâm thần.

‘Tiếng tiêu hay quá…’ ‘Thật êm tai!’

‘Đây chính là Phượng Cầu Hoàng mà tiên sinh thổi sao…’

Kế Duyên quả thực không phải là người xuất thân chính quy, cũng không viết được phổ nhạc, nhưng việc hắn nắm bắt âm sắc thì thế gian khó có đối thủ. Hắn thử đơn giản qua một chút những âm thanh mà tiêu trúc tím có thể phát ra và ảnh hưởng của hơi thở dài ngắn nặng nhẹ, rồi dựa vào cảm giác, trực tiếp thổi ra “Phượng Cầu Hoàng”.

Khúc nhạc như rượu, người nghe tự say, nếu không phải Cư An Tiểu Các vốn có sự an tĩnh cách biệt, e là cả huyện Ninh An đều sẽ rơi vào sự yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng tiêu…

P/S: Chúc mừng năm mới, phát tài phát lộc, vạn sự như ý ^^