Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 715: Khúc nhạc khó có thể thổi hết



Kế Duyên trước đây chưa từng dùng tiêu, thậm chí trong hai đời ký ức của mình, hắn chưa từng sử dụng nhạc cụ. Nhưng chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, giờ phút này hắn dùng tiêu trúc thổi “Phượng Cầu Hoàng” lại thấy rất tự nhiên.

Khi tiếng tiêu của Kế Duyên tiếp tục vang lên, trong loại cảm giác uyển chuyển trầm thấp kia, thế mà dần dần bắt đầu xuất hiện những âm sắc cao vút mà khi thổi tiêu rất khó có được, phảng phất như bách điểu múa hát cùng phượng hoàng.

Táo Nương, Tôn Nhã Nhã và Hồ Vân đều ở trong trạng thái nhắm mắt lắng nghe. Nhưng vào lúc tiếng tiêu biến hóa âm điệu, trạng thái tinh thần của tất cả mọi người cũng theo đó thay đổi. Mí mắt của mọi người nhảy lên dữ dội, khí cơ cũng trở nên vô cùng sôi nổi, giống như thân trúng bách hải khí cơ như là bách điểu.

“Vù~~~~~ thương~~~~~ rắc…”

Tiếng tiêu cao vút gần như đạt đến thanh âm của kim thiết. Một âm thanh không đúng lúc vang lên bên miệng Kế Duyên. Tất cả mọi người đang say sưa trong tiếng tiêu giống như ngủ gật bị người bên cạnh đánh vỡ một cái chén trà, thoáng cái tất cả đều mở mắt tỉnh táo lại.

“Tiên sinh…” “Kế tiên sinh, sao lại dừng rồi…”

“Vừa rồi là?”

Đối mặt với sự nghi hoặc mang theo vẻ thất vọng của mọi người, Kế Duyên cũng bất đắc dĩ lắc đầu, đặt cây tiêu trúc nằm ngang trên bàn đá.

Táo Nương là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường. Nàng đưa tay sờ vào cây tiêu trúc, nhẹ nhàng lướt đến vị trí miệng tiêu. Ngoài việc vẫn còn cảm giác được một một chút hơi ấm, nàng cũng sờ thấy một vết nứt.

“Cây tiêu này hỏng rồi.”

Táo Nương nói một câu như vậy, những người khác mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hạc giấy nhỏ đáp xuống vị trí miệng tiêu, một cánh chỉ trỏ về phía vết nứt, sau đó lại chỉ về phía Hồ Vân.

“Ấy ấy ấy, sao ngươi có thể như vậy được hạc giấy nhỏ? Chúng ta đi mua cùng nhau mà. Đây là cây tiêu trúc tím tốt nhất có thể tìm được rồi. Ta đã nói cây tiêu này chất lượng không được. Tiên sinh, ngài không tin cứ hỏi Tôn Nhã Nhã xem, có phải ta đã nói như vậy không?”

“Đúng vậy đúng vậy, Hồ Vân tiền bối đã nói như vậy!”

Kế Duyên và Táo Nương đều vô thức nhìn về phía Hồ Vân, không phải là vì cây tiêu nó mua không được tốt, mà không ngờ hiện tại con hồ ly nhỏ cũng có người gọi nó là “tiền bối” rồi.

Mà tiếng tiền bối này cũng khiến Hồ Vân vô cùng thoải mái, trước đó nó cũng không ngờ Tôn Nhã Nhã sẽ gọi như vậy. Nhã Nhã quả nhiên là một đứa trẻ ngoan.

“Thấy chưa, Nhã Nhã cũng nói như vậy mà. Hạc giấy nhà ngươi không thể oan uổng người tốt, à không, hồ ly tốt!”

Hồ Vân cũng không duy trì huyễn pháp nữa, trực tiếp hóa thành hồ ly, nhảy lên mặt bàn chỉ vào hạc giấy nhỏ.

“Chíp chíp~”

“Được rồi được rồi, cây tiêu này cũng không tính là tệ, vật liệu cũng khá chắc chắn, công nghệ cũng coi như kỹ càng. Nói cho cùng, nó vẫn không chịu nổi một khúc “Phượng Cầu Hoàng”, xem ra hôm nay không thổi hết được rồi, đến đây thôi.”

Nghe Kế Duyên nói vậy, tất cả mọi người trong viện đều mơ hồ lộ ra một tia thất vọng. Nếu chưa từng nghe qua thì thôi, vừa rồi nghe được một nửa, ở ngay lúc sắp tiến vào cao trào nhất thì tiêu nứt phải dừng lại, thật sự là đáng tiếc, đặc biệt đây lại là khúc tiêu mà Kế tiên sinh tự mình thổi.

Kế Duyên tuy cũng có chút tiếc nuối, nhưng trong lòng hắn thấy vui vẻ nhiều hơn, ít nhất hắn hiểu rằng bản thân mình có thể thổi được “Phượng Cầu Hoàng”. Chuyện này cũng là niềm vui ngoài ý muốn. Sau đó hắn nhìn về phía Tôn Nhã Nhã, chỉ vào cuốn sách mà Táo Nương đang cầm trong tay.

“Chúng ta quay về chuyện chính nào. Đây chính là “Phượng Cầu Hoàng”, là khúc nhạc mà lúc nãy ta không thể thổi xong. Nhã Nhã, ngươi quen thuộc âm luật, có thể nói xem nhạc phổ này nên viết như thế nào? Nói thẳng ra là làm sao ghi lại khúc nhạc vừa rồi bằng cách phổ nhạc bình thường?”

Tôn Nhã Nhã lập tức cảm thấy sống lưng nóng lên. Khúc nhạc vừa rồi căn bản không phải phàm trần có thể có được. Đây không còn là vấn đề phức tạp hay không phức tạp nữa rồi. Với trình độ âm luật của nàng, căn bản khó mà lý giải, chứ đừng nói là viết thành nhạc phổ.

“Ách… Kế tiên sinh, con, khúc nhạc đó, độ khó có chút quá lớn…”

Kế Duyên giống như hiểu được Tôn Nhã Nhã đang lo lắng điều gì, trực tiếp giải thích một câu.

“Không cần ngươi ghi lại khúc nhạc vừa rồi, cứ nói lý giải của ngươi về âm luật cho ta và nên ghi lại như thế nào. Đợi Kế mỗ hiểu rõ nguyên lý của nó, ta có thể tự mình ghi lại nhạc phổ.”

Nghe Kế Duyên nói như vậy, Tôn Nhã Nhã cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Làm con sợ muốn chết, còn tưởng tiên sinh muốn con ghi lại chứ, khúc nhạc vừa rồi nào có phải trình độ của con có thể dịch thành nhạc phổ được …”

Tôn Nhã Nhã vỗ vỗ ngực, làm mọi người xung quanh bật cười. Sau đó, nàng mới thu liễm biểu tình, lấy một quyển tiêu phổ bình thường trên bàn lật ra.

“Tiên sinh, ngài là cao nhân đắc đạo, đối với vạn vật tự có pháp lý, học cái này chắc chắn cũng rất nhanh. Nhã Nhã con tuy không phải là người thích âm nhạc, nhưng khi ở thư viện, vì muốn kéo gần khoảng cách với mấy tiểu thư phú quý, con cũng đã học qua âm luật một cách nghiêm chỉnh cùng họ.”

“Khụ~ về âm luật này, chúng ta bắt đầu từ ngũ âm thập nhị luật, danh từ nhạc luật học của người Hán, là phương pháp định âm cổ đại. Ngũ âm, tức là cung, thương, giác, trưng, vũ. Năm loại âm điệu lần lượt thuộc thổ, kim, mộc, hỏa, thủy. Âm điệu chuyển đổi đều có thăng giáng, vạn biến không rời. Thập nhị luật, tức là dùng phương pháp tăng giảm ba phần, chia một quãng tám thành mười hai bán âm không hoàn toàn giống nhau…”

Tôn Nhã Nhã có trí nhớ cực tốt, những thứ đã học hồi đó cơ bản đều không quên. Giờ phút này, nàng nói thao thao bất tuyệt, rất ra dáng.

Kế Duyên nghe cũng có chút suy tư. Mặc dù có chút nghe hiểu có chút không nghe hiểu, nhưng thường không cần đợi hắn hỏi, Tôn Nhã Nhã sẽ giải thích ở đoạn sau. Hơn nữa ngũ âm đều có thuộc tính, Kế Duyên cũng thấy dễ hiểu hơn.

“Tiên sinh, giống như quyển tiêu phổ này, là nhạc phổ phù hợp tiêu chuẩn nhất, nhưng kỳ thực ngũ âm không được đầy đủ, âm trầm thấp uyển chuyển mà âm ‘thương’ không đủ. Còn quyển địch phổ này thì toàn diện hơn một chút, lại quá cao vút. Nhưng cả hai đều là âm của tơ trúc, kết hợp lại có thể được xem là tốt nhất…”

Kế Duyên thỉnh thoảng khẽ gật đầu, nghe vô cùng chăm chú. Táo Nương ở một bên dụng tâm lắng nghe, đồng thời cũng lộ ra vẻ kinh ngạc với Tôn Nhã Nhã. Không ngờ cô bé này lần đầu tiên giảng giải âm luật lại có thể giảng được nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu như vậy.

Hồ Vân dù cũng nghe khá chăm chú, nhưng đây không phải là thứ mà nó thích, cho nên hấp thu kém hơn một chút, chỉ cảm thán vài câu với hạc giấy nhỏ ở bên cạnh.

“Không ngờ Tôn Nhã Nhã lợi hại như vậy, ban đầu còn tưởng rằng nàng ấy chỉ có thể tùy tiện nói mấy câu thôi, dù sao cũng là dạy tiên sinh mà…”

“Chíp chíp…”

Hạc giấy nhỏ không chớp mắt nhìn chằm chằm Tôn Nhã Nhã. Nó vỗ vỗ cánh với Hồ Vân, ra hiệu đừng quấy rầy, cũng khiến Hồ Vân không khỏi gãi đầu. Quay lại nhìn Kim Giáp, cái tên to con này vẫn là bộ dáng thối tha kia, phỏng chừng còn không hiểu bằng nó.

Đợi đến khi Tôn Nhã Nhã giảng xong dừng lại một chút, Hồ Vân cuối cùng cũng nhận định đối với phương diện âm luật, nó vẫn dừng lại ở việc thưởng thức thì tốt hơn. Nó nắm lấy cơ hội nói một câu.

“Tiên sinh, con đi Ngưu Khuê Sơn tìm một cây trúc tím tốt hơn nha?”

“Ừm, đi đi.”

Thấy Kế Duyên gật đầu, Hồ Vân lập tức nhảy ra khỏi Cư An Tiểu Các, rồi nhanh chóng nhảy nhót ở trên một số mái nhà, chạy về phía Ngưu Khuê Sơn. Sau khi nó đi ra ngoài không lâu, hạc giấy nhỏ cũng bay tới. Hồ Vân cố ý chậm lại một chút, đợi hạc giấy nhỏ đáp xuống lưng mình, rồi mới tăng tốc nhảy lên, rất nhanh đã ra khỏi huyện Ninh An, xông về phía Ngưu Khuê Sơn.

Đối với Hồ Vân, trước kia đều là nó nhận ân huệ của Kế tiên sinh, lần này thật sự là cơ hội để nó tặng cho Kế tiên sinh chút đồ vật ra hồn. Lúc chạy đi, Hồ Vân hưng phấn vô cùng, đặc biệt khi trên lưng còn mang theo hạc giấy nhỏ.

Vút~~

Một con hồ ly đạp gió, mỗi một lần nhảy đều có thể nhảy lên bảy tám trượng, sau đó tiến lên một hồi, lại dùng tư thế giống như lướt về phía xa, rồi trượt xuống một đoạn rất dài, vừa thú vị vừa đặc biệt tiết kiệm sức lực.

“Ha ha ha ha ha… Hạc giấy nhỏ, ta nói cho ngươi biết, trong Ngưu Khuê Sơn có một mảnh rừng trúc tím rất lớn, trong đó một số cây trúc tự có linh vận, nhất định có thể tìm cây trúc thích hợp để làm tiêu!”

“Chíp chíp!”

“Ngồi vững nha!”

Vút~~

Dưới chân Hồ Vân như có gió, thế mà thật sự khuấy động lên một cơn gió, so với đạp gió vừa rồi còn lưu loát hơn, bất tri bất giác chạy bình thường cũng đã cách mặt đất tới ba thước. Nó cúi đầu nhìn, mặt hồ ly không khỏi lộ ra nụ cười.

“Ha ha, quả nhiên gặp được tiên sinh liền có chuyện tốt, giúp ta đuổi được yêu nữ kia, tu vi của ta hình như cũng có tiến bộ lớn. Ta có thể ngự phong rồi, hắc hắc!”

Trong Ngưu Khuê Sơn, màn đêm đã buông xuống. Đạp lên một trận gió này, tốc độ của Hồ Vân so với trước kia đã tăng lên gấp mấy lần, thẳng tiến về phía trong núi. Thỉnh thoảng, nó còn đạp qua các tán cây, làm kinh động một số chim bay lên, cũng khiến vài con vượn kêu lên. Hồ Vân và hạc giấy nhỏ đều để lại tiếng cười vui vẻ.

Ngưu Khuê Sơn trước sau hơn hai trăm dặm, chiếm diện tích cực rộng, rừng trúc đương nhiên cũng có rất nhiều. Ở sâu bên trong có mấy ngọn đồi dốc thoải liên tiếp nhau, nơi đó sinh trưởng một mảng lớn trúc tím, chính là mục tiêu của Hồ Vân.

Hô… hô…

Cơn gió mà Hồ Vân mang tới khiến toàn bộ rừng trúc lay động nhẹ nhàng, một thân lông nhung đỏ rực như một đoàn hỏa diễm trong gió, theo thế gió chậm rãi hạ xuống trước rừng trúc tím.

“Vù… yết…”

Hồ Vân bỗng dưng dừng thân hình lại, con ngươi trợn ngược, vừa hay nhìn thấy hạc giấy nhỏ cũng đang nghiêng đầu xuống.

“Nghe thấy âm thanh gì không?”

“Chíp~”

Một con hồ ly và một con hạc giấy nhỏ đứng im giống như bức tượng điêu khắc trước rừng trúc rất lâu nhưng cũng không nghe thấy tiếng động khác thứ hai.

Ngay khi Hồ Vân và hạc giấy nhỏ đang khó hiểu thì một trận gió núi thổi qua, rừng trúc một lần nữa bắt đầu lay động “xào xạc xào xạc…”.

“Vù… vù yết…”

“Ở đó!”

Hồ Vân nhấc chân liền chạy, trong nháy mắt xông vào rừng trúc. Mà hạc giấy nhỏ còn nhanh hơn nó, đã bay đến phía trước rồi.

Hô… hô…

Từng trận gió thổi qua rừng trúc, rót vào khe hở rừng trúc. Đây là gió mà Hồ Vân ngự phong sinh ra, còn âm thanh uyển chuyển kia ở trong rừng trúc cũng thỉnh thoảng vang lên.

Rất nhanh, hạc giấy nhỏ và Hồ Vân đến một vị trí mà các cây trúc tương đối thưa thớt trong rừng. Mỗi khi có gió thổi qua, hai cây trúc tím lay động sẽ mang theo một thanh âm “vù yết” tĩnh mịch.

“Oa… cây trúc này nhất định rất thích hợp làm tiêu!”

“Chíp chíp chíp~~~”

Một hồ một hạc nhào đến trước hai cây trúc tím, nắm lấy thân trúc nhỏ cảm thụ linh vận bên trong. Ở một khắc nào đó, Hồ Vân phúc chí tâm linh, vung móng vuốt quét qua hai cây trúc tím.

“Rắc…” “Rắc…”

Một cây trúc tím gãy ở chỗ cách đất một thước, một cây gãy ở chỗ cách đất ba tấc.

“Ha ha ha ha ha… Quá tốt rồi, hai cây trúc này tuyệt nhất, ít nhất có thể làm hai cây tiêu nha!”