Khi tỉnh lại lần nữa, ta đã ở thôn La gia.
Căn nhà tranh đơn sơ, cả nhà La đại nương đứng vây quanh giường ta, nét mặt lộ rõ vẻ không có ý tốt.
La đại nương bưng đến một bát nước nóng, vẻ mặt tỏ ra thân thiết: “Ôi chao, cô nương tội nghiệp, đẹp thế này, ngã sông mà sinh tật thì uổng lắm.”
Ta theo bản năng sờ xuống chân — Lập tức phát hiện áo trong, quần lót đều đã không còn.
Thứ ta đang mặc, là một chiếc trường bào của nam nhân.
Lòng ta chấn động, ánh mắt lập tức khóa chặt vào nam t.ử trẻ đứng sau lưng La đại nương.
Hắn đầu tròn, mặt đôn hậu, miệng há ra nửa tấc, ánh mắt lờ đờ tán loạn, hoàn toàn vô thần.
E rằng… là một kẻ ngốc.
Quả nhiên, vừa thấy ta định uống nước, nam t.ử kia lập tức nhào tới, chồm miệng vào gần miệng bát, uống òng ọc như bò uống nước:
“Đại Bảo muốn uống! Đại Bảo muốn uống!”
La đại nương bất đắc dĩ vuốt đầu con trai, cầm tay dạy hắn bưng bát uống cho đàng hoàng — xem ra thật sự là một kẻ ngốc.
Ta giận đến nghiến răng, nhưng không dám phát tác. Dưới lớp chăn vá chằng chịt, hai tay ta khẽ run, không thể kiềm chế.
Một kẻ ngốc như vậy, một gia đình nghèo đến thế, muốn cưới vợ nào phải chuyện dễ dàng.
Nhìn dáng vẻ niềm nở của La đại nương… tám phần là đã để tên ngốc kia động đến ta rồi.
Trong lòng ta lập tức thề độc: cho dù bị ép sinh mười đứa nhỏ tại nơi này, ta cũng phải trốn đi — có c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t trên con đường cầu tự do.
Ta trấn định lại tinh thần, gượng nở một nụ cười:
“Đại nương, ta với mẫu thân bị lạc nhau. Trên người bà ấy còn chút bạc. Đợi ta tìm được bà ấy, tự nhiên sẽ mang vàng bạc đến cảm tạ đại ân cứu mạng của cả nhà đại nương.”
La đại nương cũng không buồn giả bộ, dày mặt nở nụ cười:
“Ngươi cũng thấy gia cảnh nhà ta rồi. Cứu ngươi không phải vì vàng bạc gì cho cam. Chỉ là… con trai ta thiếu một thê tử, thiếu người nối dõi mà thôi.”
Quả nhiên — nếu không sinh cho họ một đứa con trai, họ sẽ tuyệt đối không để ta đi.
Ta siết chặt vạt áo, liếc nhìn xa hơn về phía cửa —
Nơi đó có một tiểu nha đầu đứng rụt rè nép mình, chính là muội muội của La ngốc tử, sau này đã phản bội ta — La Hỉ Nhi.
Còn ở sân, có ba bốn tên đàn ông thô lỗ trong thôn, tay cầm cuốc với rìu, ánh mắt đầy cảnh giác, chằm chằm nhìn về phía ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chắc hẳn thấy ta tỉnh lại, trượng phu của La đại nương đã gọi bọn chúng đến, sợ ta bỏ trốn.
Ta biết mình chạy không thoát, dứt khoát buông tay, ngồi thẳng dậy trên giường đất, nhìn chằm chằm vào La đại nương:
“Muốn ta làm dâu cũng được. Nhưng có ba điều kiện, nếu các người không đáp ứng, ta thà c.ắ.n lưỡi mà c.h.ế.t, cũng không để tên ngốc kia được như ý.”
“Thứ nhất, ta phải được ăn no, uống đủ, ngủ trên giường ấm.”
“Thứ hai, chắc con trai bà đã chạm vào ta rồi, nhưng trước khi xác nhận ta không có thai, hắn không được động vào người ta lần nữa.”
“Thứ ba—”
Ta liếc qua đám yêu ma đang rình rập kia, biết rõ không thể để lộ ý muốn đào tẩu, bằng không sớm muộn cũng bị đ.á.n.h gãy chân, trói lại giam trong phòng.
La đại nương vui mừng nắm lấy tay ta, vồn vã nói:
“Ôi con ngoan, chỉ cần con chịu yên phận, điều kiện gì ta cũng đồng ý. Nói mau, điều thứ ba là gì?”
Thế là, ta bịa ra vài lời:
“Thứ ba, giờ ta đã là người nhà của các vị, thân thể cũng đã bị hủy rồi, ta cũng chấp nhận số mệnh. Nhưng từ nay về sau, dù là người một nhà, cũng không được coi ta là trâu ngựa mà sai bảo. Ta vẫn phải đọc sách, luyện chữ như trước.”
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Việc đọc sách viết chữ ở nơi này chẳng ích gì — nhưng ta tin, sẽ có ngày ta nhờ vào con chữ mà xoay chuyển cục diện.
Dù cho mười năm, hai mươi năm sau, đợi đến khi ta giành được hoàn toàn tín nhiệm, lừa họ để ta thay mặt viết thư kiếm tiền, nhân đó truyền tin ra ngoài… cũng là một đường thoát thân.
Hiện tại ta chưa sinh con trai, nên nhà họ La còn cung kính nghe theo mọi lời ta nói.
Thôn La gia nằm trong núi, dựa lưng vào một con sông chảy xiết. Ta hiểu rất rõ: cho dù có trốn khỏi viện này, cả thôn đều là thân thích bằng hữu của họ, ai nấy đều sẽ ra tay bắt ta về.
Dù thoát được khỏi tay đám người trong thôn, nếu không quen đường núi, lỡ sa chân vào rừng sâu, chỉ e cũng thành mồi cho dã thú.
Vì vậy, ta ngoan ngoãn ngồi yên, thậm chí không bước ra khỏi cổng viện lấy một lần.
Tuy ta tỏ ra biết điều, La đại nương vẫn luôn đề phòng — ban ngày khóa cửa nhốt ta trong phòng, ban đêm thì nằm ngoài mép giường, chắn lối ta đi.
Trượng phu của bà, La Mãn Thương, từ trước đến nay xem thường nữ nhi, thường mắng La Hỉ Nhi là đồ phá của, nên càng tin rằng ta không thể bỏ trốn:
“Lão bà này, bà canh kỹ thế làm gì? Bên ngoài chiến loạn, mẫu thân con bé tám chín phần là c.h.ế.t rồi. Dù gì nó cũng chẳng còn thân thích, lại không có tiền, có chạy ra ngoài thì cũng chẳng sống nổi. Ở lại đây, an phận làm vợ làm mẹ mới là đường sống của nó.”
Ta thở dài một tiếng, nước mắt lã chã:
“Phụ thân nói vậy, đúng là đ.á.n.h trúng tim gan con rồi. Con cũng đoán rằng mẫu thân con đã không còn. So với việc ra ngoài, không nơi nương tựa, chẳng bằng ở lại đây… chí ít cũng có mái nhà che đầu, khỏi phải c.h.ế.t đói giữa đường.”