La đại nương nghe vậy mới thấy yên tâm hơn, còn đưa thêm cho ta một miếng bánh thô:
“Con ngoan, đợi con sinh được đứa con trai, sau này nó ra làm tướng làm quan, phong hầu bái tướng, còn có thể xin cho con một đạo sắc phong, đến khi ấy mới thật là phúc phần!”
Bề ngoài ta cười cười gật gù đáp lại, trong lòng lại cười lạnh một tiếng:
— Cái nhà chuyên sinh ra lũ ngốc như vậy, còn mơ tưởng phong hầu bái tướng? Tay chân đủ đầy đã là may lắm rồi!
Nhà này dù nghèo hèn, nhưng vẫn còn một người hiểu chuyện — chính là La Hỉ Nhi, muội muội của tên ngốc t.ử ấy.
Phụ thân nàng không cho ngồi cùng bàn ăn, mẫu thân nàng chẳng cho bánh, chỉ đưa cho nàng một bát nước loãng đến mức soi rõ cả bóng trăng.
Nàng ngồi xổm trên bậc cửa, khẽ nói bằng giọng run run:
“Đây là cưỡng đoạt dân nữ… bị bắt là phải ngồi tù đấy.”
Nàng không chỉ đích danh ai, nhưng tất cả đều hiểu rõ — nàng đang mắng chính phụ mẫu mình.
La Mãn Thương lập tức đổi sắc mặt, đập đôi đũa xuống bàn, đứng bật dậy, nắm lấy chiếc ghế nhỏ dưới mông.
Hắn vung ghế lên, giận dữ lao tới:
“Tiện nhân, ngươi lải nhải cái gì đó!”
Ta lập tức đứng dậy chắn trước, còn La Hỉ Nhi đã xoay người muốn chạy. Nhưng chẳng ai ngờ người cha kia không hề do dự, ra tay cực nhanh — chiếc ghế giáng thẳng vào hông nàng.
Cơ thể gầy guộc của cô bé đổ vật xuống sân, ho sặc sụa.
La Hỉ Nhi là người duy nhất dám nói giúp ta. Ta vội chạy đến đỡ nàng.
La đại nương cũng kéo La Mãn Thương lại. Ta tưởng dù bà ta coi thường ta, thì ít ra cũng phải thương xót đứa con gái ruột.
Ai ngờ bà ta lại nói với trượng phu mình:
“Con bé sắp đến tuổi lấy chồng rồi. Ông đ.á.n.h hỏng vóc dáng của nó, sau này mấy lão tài chủ còn muốn nhìn ngó gì nữa?”
Đến ta chỉ mới ở đây vài ngày cũng biết — mấy lão tài chủ trong thôn, trẻ nhất cũng đã năm mươi, ôm cháu bồng chắt cả rồi.
Ta không nhịn được mở miệng:
“Hỉ Nhi vẫn chỉ là một tiểu nha đầu. Gả vào nhà mấy lão ấy, chẳng khác nào nhảy vào hố lửa!”
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Nhưng lời ta nói thì có ích gì? Ngay chính ta cũng là con cừu non bị phu thê nhà này tóm vào hố lửa.
Vậy nên bọn họ gạt phắt lời ta sang một bên. La Mãn Thương chỉ bảo La đại nương phải canh chừng kỹ; đợi khi La Hỉ Nhi có kinh nguyệt, lập tức dẫn đi cho mấy lão tài chủ xem mặt.
Đêm đó, La Hỉ Nhi tìm đến ta, khóc mà chẳng dám khóc thành tiếng.
Nàng nằm trên n.g.ự.c ta mà nức nở, nghẹn đến mức gần như không thở nổi. Ta vừa thương vừa bất lực.
Ta ghé tai nàng, thì thầm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hỉ Nhi, rồi sẽ có một ngày… chúng ta nhất định cùng nhau rời khỏi nơi này.”
Nàng dần ngừng khóc, nhưng vẫn không tin lời ta, chỉ thở dài lắc đầu.
Phải rồi. Khi ấy, dù ta có đứng giữa sân, chỉ vào mặt đôi phu thê độc ác kia mà nói ta muốn bỏ trốn, bọn họ cũng chỉ cười nhạt rồi mở cổng viện, tự tay ném ta vào núi sâu rừng thẳm, xem ta chạy được đến đâu giữa mười vạn đại sơn.
Chỉ có ta biết rõ — Ta nhất định sẽ rời khỏi nơi này.
Dù có phải dùng đến bất cứ thủ đoạn nào.
Sau đó, ta càng tỏ ra ngoan ngoãn.
Trời xanh có mắt, trong lúc tỉnh táo, ta chưa từng bị tên La ngốc kia làm nhục lần nào nữa.
Ba tháng liền không thấy nguyệt tín, La đại nương mời lang trung tới bắt mạch, quả nhiên… ta đã mang thai.
Mẫu thân dạy ta đọc sách viết chữ, nhờ đó ta hiểu được không ít đạo lý.
Ta từng đọc về Ban Chiêu biên tu sử sách, đọc chuyện Lương Hồng Ngọc chống giặc ngoại xâm, đọc cả Phùng Liêu cầm tiết trượng đi sứ khắp chư quốc — nhờ đó mà hiểu, nữ t.ử vốn chẳng hề thua kém nam nhân.
Nay ta có thai, lẽ ra sinh con trai hay gái đều đáng mừng.
Nhưng ta chỉ cầu sinh được một đứa con trai, dù có là kẻ ngốc cũng chẳng sao — chỉ cần có thể giúp ta thoát khỏi nơi này là đủ.
Bảy tháng sau, ta bước một chân vào Quỷ Môn Quan, cuối cùng ông trời thương tình, ban cho ta một đứa con trai khỏe mạnh.
Chiến sự lại bùng nổ, tướng địch từng bị đẩy lui nay đóng quân đúng tại thôn này. Thiếp thất của hắn mang theo đứa con mới sinh không lâu, lại không đủ sữa, bèn sai người đi khắp nơi tìm v.ú nuôi — ta liền nửa đẩy nửa đưa mà tới doanh trại.
Phải nói, tên tướng kia thật hồ đồ — chinh chiến sa trường mà còn mang theo nữ nhân, chẳng biết là ra trận hay đi kỹ viện nữa!
Thấy ta đã sinh con trai, lại ngoan ngoãn đi làm v.ú nuôi, cứ hai ba ngày xong việc lại về nhà, mọi người đều tưởng ta đã c.h.ế.t tâm, bèn mặc cho ta tự do ra khỏi viện.
Sau đó, chính là ngày ta cố tình cứu Vệ Quan bên bờ sông.
Ta vẫn luôn chờ một cơ hội tốt để trốn thoát — mà Vệ Quan, chính là cơ hội ấy.
Cứu hắn, ta sẽ có đường thoát khỏi cái ổ sói này.
Nhưng hắn không hề dễ lừa như ta tưởng — Ta cứu mạng hắn, lại còn giúp hắn bắt giặc g.i.ế.c tướng, thậm chí dẫn hắn về tận nhà, để hắn ôm lấy đứa con của ta.
Ta cứ tưởng vạn sự đã chuẩn bị đâu vào đó, chỉ còn thiếu một lời ta mở miệng là gió đông sẽ nổi. Thế nhưng đến khi ta thật sự nói muốn hắn cưới ta, Vệ Quan lại bắt đầu đ.á.n.h giá ta kỹ lưỡng.
Hắn cũng giống ta, mất cha từ sớm, tuổi nhỏ đã phải sống cùng quả mẫu.
Nhưng… cũng không hẳn là giống.
Hắn kế thừa tước vị Hầu gia khi còn niên thiếu, triều đình nhiều kẻ dòm ngó gièm pha; trong phủ, nhị phòng tam phòng lại là một lũ thân thích rình rập đoạt vị. Muốn đứng vững ở đế đô ăn thịt người kia, hắn bắt buộc phải lập được chiến công chân thực rõ ràng.
Ta dùng nhu thuận ôn hòa, dùng vẻ si tình dịu dàng để làm hắn động lòng. Nhưng hắn hẳn cũng đã lờ mờ nhận ra — ta đang lợi dụng hắn.