Lăng Vân Mộc

Chương 5



 

Vệ Quan hơi nhướng mày, ánh mắt đen thẫm ngập tràn nghi hoặc:

 

“Nàng đưa ta về nhà, để ta nhìn thấy phòng nàng đầy những binh thư đã lật nát. Nàng lại ‘vô tình’ đẩy cửa nhà xí, để ta trông thấy phu quân ngốc của nàng.”

 

Hắn nghiêng người sát lại, ánh nước sông lay động phản chiếu trong đôi mắt hắn.

 

Vệ Quan đến rất gần, gần đến mức ta có thể ngửi được mùi rỉ sắt trên áo giáp hắn.

 

“Lương nương tử, là nàng cố ý — đúng không?”

 

“Phải.” Ta ngẩng đầu nhìn thẳng, không giấu dã tâm.

 

“Ta và tiểu Hầu gia giống nhau, đều mất cha từ sớm, đều cùng mẫu thân đơn độc sinh tồn. Muốn sống, phải có thủ đoạn.”

 

Hắn tiến thêm một bước, hỏi vì sao không sớm để hắn làm chủ — hắn có thể cứu ta ra ngoài.

 

Ta cũng chẳng kém cạnh, bước thêm một bước, tấm thân mềm mại tựa lên bộ giáp lạnh ngắt kia:

 

“Tiểu Hầu gia, chỉ ra khỏi đây thì có gì là bản lĩnh? Ta muốn cả đời này có một chốn phú quý vững vàng để nương thân.”

 

Ta biết hắn xứng với những thiên kim thế gia, nhưng điều ta có thể cho, chưa chắc họ đã cho được.

 

“Quân Hầu, nếu ngài cưới ta, ta nhất định giữ cho phủ ngài vững như Thái Sơn. Dù hổ sói rình quanh, ta cũng có thể c.ắ.n xuống một miếng thịt của chúng.”

 

Đối với kẻ thông minh, phải nói lời thông minh. Vậy nên từ khoảnh khắc đó, Vệ Quan đã hiểu rõ ta đang mưu cầu điều gì.

 

Hắn dường như bị lời ta lay động, không nhịn được bật cười, nhưng băng tuyết trong mắt đã tan dần.

 

“Lúc ta bị trọng thương, nàng hoàn toàn có thể một d.a.o kết liễu, nhưng lại cứu ta — ít nhất chứng tỏ nàng không phải người phe địch.” Vệ Quan vẫn chăm chú quan sát, ánh mắt lộ vẻ hứng thú.

 

Ta đoán, hắn đang cân nhắc — liệu cả chuyện ta cứu hắn ban đầu, có phải cũng nằm trong tính toán của ta?

 

Vệ Quan nói tiếp:

 

“Khi đó ta nói muốn đưa nàng về phủ, thật tâm là để báo ân. Nay nàng nhắc lại chuyện cũ, ta cũng không muốn thất tín.”

 

Nhưng bởi vì ta toan tính khắp nơi, hắn chỉ để lại một túi bạc, xem như trả nợ ân nghĩa cứu mạng ấy.

 

Song, hắn cũng chừa cho ta một tia hy vọng:

 

“Lương Trác Ngọc, chỉ cần nàng có thể lấy được hưu thư, tự mình thoát khỏi nơi này, ta sẽ chuẩn bị đủ tam thư lục lễ cưới nàng làm chính thất.”

 

Vệ Quan quay người rời đi, vừa vẫy tay vừa cười:

 

“Bản hầu thật rất mong ngày đón nàng vào phủ.”

 

Đúng là một kẻ khôn ngoan không nhường một bước.

 

🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻

Ta tức đến mức ném nguyên một hòn đá vào hắn — rõ ràng nhắm ngay đầu, mà hắn chẳng buồn tránh, còn cười lớn hơn:

 

“Chút sức ấy, chưa đủ để làm bản hầu động lòng.”

 

Xem ra, muốn lay động được hắn — tâm ta còn phải tàn nhẫn hơn nữa.

 

Hôm đó, ta cầm lấy bạc, đầu tiên là dùng số bạc ấy chuộc La Hỉ Nhi về từ nhà lão tài chủ.

 

Ta cho nàng ít ngân lượng, dặn nàng thuê sẵn xe ngựa, tìm chỗ ngoài thôn trốn đợi ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

La Hỉ Nhi không dám tin, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: “Tẩu tẩu, tẩu thật sự có thể đưa muội thoát khỏi đây sao?”

 

Ta vỗ tay nàng: “Chỉ cần muội không phản bội ta, ta nhất định sẽ đưa muội cao chạy xa bay.”

 

Ta cố tình để ánh mắt dừng lại trên đống bạc ấy — nàng hiểu rõ, số bạc ta đưa chỉ đủ thuê xe, còn chưa đủ để tự sinh tồn.

 

Thấy La Hỉ Nhi không ngoái đầu, lập tức chạy đi tìm xe ngựa, ta cũng bình thản quay lại nhà tên La ngốc.

 

Vừa vào cửa, La đại nương đang bế đứa nhỏ, còn đứa lớn thì đang bò dưới chân bà — Tên La ngốc ấy đúng là ngốc thật, từ nhỏ tới lớn đều thích mút mấy ngón chân của mẫu thân mình.

 

La đại nương trông thấy ta thì cằn nhằn:

 

“Đưa người đi cũng không nên đi lâu đến thế! Còn không mau lại đây trông con!”

 

Trước kia, nhờ ta dẫn Vệ Quan đến viện, hắn để lại khá nhiều bạc báo đáp. Mấy lượng bạc ấy khiến bà ta yên tâm hơn phần nào, giờ cũng chẳng thèm lục soát người ta nữa.

 

Thế nên, khi ta vừa bế đứa bé lên tay, liền lập tức rút ra một con d.a.o sắc, dí thẳng vào cổ hài nhi.

 

Không ai được mơ tưởng nhốt ta ở nơi này.

 

Kể cả đứa con trai ta mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra.

 

Thấy vậy, La đại nương sợ đến hồn vía bay mất, “ối dào” một tiếng rồi ngã ngồi xuống đất.

 

“Trời đất ơi! Ngươi định làm gì thế! Đây là đứa con ngươi mang nặng mười tháng mà!”

 

“Phi!” Ta nhổ thẳng vào mặt bà ta. “Mười tháng m.a.n.g t.h.a.i thì sao? Cũng là trong bụng ta mà thành — ta tự có quyền quyết định!”

 

Ta dùng thêm sức, đầu d.a.o liền rạch một đường lên làn da mềm của đứa nhỏ. La đại nương hoảng loạn, run giọng hỏi ta rốt cuộc muốn gì.

 

Lúc ta bị bắt tới đây, vị lý chính cũng là họ hàng của họ, cả bọn ép buộc ta ấn tay, ký vào hôn thư.

 

Theo lý mà nói, ta bị cưỡng ép cưới, có hay không có hưu thư đâu quan trọng. Nhưng ta biết — đó chính là tấm bài minh chứng để ta gả cho Vệ Quan.

 

Hắn muốn ta chứng minh, ta thật sự có bản lĩnh c.ắ.n trả bầy sói.

 

“Ta muốn hưu thư.”

 

Ta nghiến răng nói từng chữ. Thấy La đại nương còn do dự, ta lại ấn d.a.o sâu thêm, từng giọt m.á.u rơi xuống tã lót, đứa nhỏ khóc t.h.ả.m thiết hơn.

 

La đại nương thấy ta thật sự dám g.i.ế.c con ruột, lập tức lồm cồm bò dậy, chạy sang gọi Tam bá — người duy nhất trong thôn biết viết chữ.

 

Không bao lâu, cửa nhà đã đông nghịt người.

 

Ai nấy đều mắng ta độc ác, ai nấy đều khuyên ta bỏ d.a.o xuống, “sống cho tốt”.

 

Ta càng nghe càng thấy buồn cười, bèn cười phá lên mấy tiếng.

 

“Một lũ cẩu tặc! Lúc các người bắt ta về, cưỡng ép ta, bức ta làm thê t.ử cho kẻ ngốc, tại sao không mắng bọn họ độc ác? Tại sao không khuyên họ thả ta đi?”

 

Lời vừa dứt — đám đông im bặt.

 

Giả bộ ra vẻ người hiểu lý lẽ… nếu không phải để thiên vị người nhà, có kẻ vốn chẳng thèm mở miệng.

 

Hưu thư viết xong, tên La ngốc liền nhào tới bám lấy ta, miệng ú ớ:

 

“Nương tử… nương tử…”