Lăng Vân Mộc

Chương 6



 

Ta cố nén cơn buồn nôn, mặc cho hắn áp sát. Đợi đến đúng khoảnh khắc, ta xoay tay, lưỡi d.a.o trong tay liền rạch một đường ngang cổ hắn.

 

Trên cổ hắn lập tức hở ra một vệt miệng vết thương, m.á.u tươi phun thành dòng, b.ắ.n tung tóe lên mặt ta.

 

🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻

La Mãn Thương vừa làm đồng về, nhìn thấy cảnh ấy thì cùng La đại nương đồng loạt ngã khụy xuống đất.

 

La đại nương bò đến ôm lấy cổ con trai, vừa bịt vết thương vừa c.h.ử.i ta, miệng không ngừng gào gọi lang trung.

 

La Mãn Thương thì vác cuốc xông về phía ta, đôi mắt tràn đầy oán độc:

 

“Ả tiện nhân! Ta g.i.ế.c ngươi!”

 

Còn ta, mũi d.a.o vẫn kề sát cổ đứa trẻ, lạnh lùng nói:

 

“Con trai ruột của các người hôm nay chắc chắn không sống nổi. Nếu muốn chôn cả cháu ruột theo cùng, vậy cứ tới mà g.i.ế.c ta.”

 

La Mãn Thương vốn khinh rẻ nữ nhân, giờ phút này lại chỉ có thể bất lực quỳ xuống trước mặt ta — một nữ nhân mà hắn từng coi không ra gì.

 

Hôm ấy, ta g.i.ế.c kẻ đã làm nhục ta và lấy được hưu thư — món “tín vật” mà ta cần để trao cho Vệ Quan.

 

Ta dùng đứa trẻ để dọa dẫm suốt dọc đường, cho đến tận đầu thôn, bước lên chiếc xe ngựa do La Hỉ Nhi thuê.

 

La Hỉ Nhi trốn trong khoang xe, không dám để phụ mẫu nhìn thấy mình.

 

Ta biết, náo loạn lớn như vậy nhất định sẽ có người báo tin, gọi họ hàng đến chặn ta giữa đường.

 

Vì thế ta nói:

 

“Đứa trẻ này ta sẽ mang xuống huyện. Ai dám lén bám theo… ta lập tức g.i.ế.c nó!”

 

Không ai ngờ, ta và La Hỉ Nhi chạy suốt ngày đêm, vừa chạy vừa mang theo đứa bé, cuối cùng đến được châu phủ.

 

Ta gõ vào trống Đăng Văn, tố cáo cả thôn La gia bắt cóc ta, ép ta sinh con.

 

Sau đó, phu thê La Mãn Thương bị bắt giam, chờ mùa thu hành quyết.

 

Đến đây, những kẻ hại ta — ta đều tống hết vào mười tám tầng địa ngục.

 

Đứa bé tuy vô tội, nhưng khuôn mặt giống tên La ngốc kia đến bảy tám phần. Ta nhìn mà không có chút tình cảm nào, bèn giao nó cho một gia đình thôn dã tình nguyện nhận nuôi.

 

Rồi ta dẫn La Hỉ Nhi vào kinh.

 

Khi cỏ xuân vừa xanh, ta bước qua cổng phủ Võ An Hầu. Tiểu tư gác cổng hỏi ta là ai, đến làm gì.

 

Ta đưa hưu thư ra, nói:

 

“Làm phiền tiểu ca chuyển thư này cho tiểu Hầu gia nhà các ngươi. Hắn sẽ đích thân ra đón ta vào cửa.”

 

Đế đô phồn hoa náo nhiệt, phố xá người qua kẻ lại không ngớt.

 

Nhìn dáng vẻ ta lấm lem, gió bụi nghìn dặm mà đến, người đi đường ai cũng cười chê ta hoang tưởng — nói tiểu Hầu gia là trọng thần bên long ỷ, danh môn thế gia, sao có thể để mắt tới một phụ nhân quê mùa như ta?

 

Nhưng Vệ Quan giữ lời, thật sự đích thân ra cổng nghênh đón ta.

 

Hai tháng sau, hắn còn bất chấp dị nghị, cưới ta làm chính thất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ai ai cũng nói ta không xứng. Ngay cả La Hỉ Nhi, người ta từng cứu ra, cũng rụt rè thì thầm:

 

“Tiểu thư… nơi cao môn đại viện thế này, chúng ta sao dám đặt chân?”

 

Đêm đại hôn, hỷ chúc đỏ rực chiếu sáng đại đường, phòng tân hôn rực rỡ nguy nga, đến bước chân dưới đất cũng thêu chỉ vàng.

 

Ta trùm khăn đỏ, ngồi giữa sảnh đường, quay sang nói với La Hỉ Nhi:

 

“Những thứ này… đều là thứ ta xứng đáng có được. Hỉ Nhi, muội nhớ lấy — sau này phải gọi ta là ‘Đại phu nhân’.”

 

Ta biết rõ trong phòng này có không ít bà t.ử được cài vào làm tai mắt. Đêm chưa tàn, bọn họ sẽ đi hồi báo cho mẹ chồng ta và hai vị thẩm thẩm kia — rằng ta ngông cuồng tự phụ.

 

Nhưng những thứ ta xứng hay không xứng, cho dù cả thiên hạ phủ nhận, chỉ cần Vệ Quan thừa nhận, thì không ai phủi bỏ được.

 

Đêm động phòng hoa chúc, dưới chăn thêu uyên ương.

 

Hắn đã uống rượu, nét mặt tướng quân cương nghị lộ vài phần ửng hồng, lại vô cớ thêm vẻ lười nhác tà mị.

 

Bị ta đè ngã xuống giường, Vệ Quan chống tay nhìn ta, cười hỏi:

 

“Nghe mấy bà t.ử trong phủ nói, nàng bảo tất cả những thứ này… đều là thứ nàng xứng đáng có?”

 

Xem ra đám phụ nhân nhiều chuyện trong phủ còn nhanh mồm lẹ miệng hơn ta tưởng.

 

Tố cáo trước mặt Vệ Quan, chẳng qua là muốn hắn ngay trong đêm tân hôn liền dạy dỗ ta một trận, để ta biết khó mà lui.

 

Nhưng ta cố tình không để bọn họ toại nguyện.

 

Giữa ánh mắt dò xét của Vệ Quan, ta nhếch môi, chậm rãi nở nụ cười.

 

Song so với niềm vui, trên gương mặt ta, rõ ràng là vẻ đắc ý thỏa mãn nhiều hơn.

 

Ta cúi đầu hôn hắn, quấn quýt không rời, khiến hơi thở hắn dần trở nên nặng nề, cuối cùng xoay người đè ngược ta xuống.

 

Nhìn vào đôi mắt hắn phủ sương mờ mịt, ta cười đầy nắm chắc:

 

“Vệ Quan, cả thân thể cường tráng này của chàng… cũng là thứ ta đáng được hưởng.”

 

Hắn cuối cùng cũng bật cười, hung hăng c.ắ.n lấy môi ta:

 

“Phu nhân quả thực tấm lòng rộng như biển, chí khí cao như núi — về sau, ta còn phải nhờ phu nhân che chở sống qua ngày nữa rồi.”

 

Vệ Quan triệt để khuất phục trước ta, dốc hết tâm sức, chỉ cầu ta một nụ cười.

 

Chuyện phong nguyệt vốn là thứ mỹ diệu — vậy thì hiện giờ, ta đương nhiên phải tận hưởng cho thỏa.

 

Từ đó về sau, ta nghiện cảm giác ấy. Suốt hơn một tháng liền, trời vừa sẩm tối là ta kéo Vệ Quan đóng cửa cài then. Dù là ngày nắng hay tuyết rơi, sao dời trăng lặn… cũng chẳng hề gián đoạn.

 

Đêm trừ tịch trông chờ giao thừa, người người thức đêm mà mệt mỏi chịu đựng — chỉ có hai ta hận đêm quá ngắn.

 

Vậy nên đám nữ nhân lắm miệng kia lại đứng ngồi không yên, truyền tai rêu rao khắp nơi.

 

Kết quả là ta vừa mới gả vào phủ chưa bao lâu, lại bị gán thêm một tội danh mới:

 

Không biết liêm sỉ, không biết chừng mực.