Đêm ấy, ta nằm gối đầu lên lồng n.g.ự.c rắn chắc của Vệ Quan, ngón tay khẽ vuốt vết sẹo dài dưới xương quai xanh của hắn, bật cười hỏi:
“Nếu quân hầu mệt rồi, ta sẽ biết tiết chế một chút, học cái gọi là liêm sỉ — được không?”
Hắn dùng một tay khống chế hai cổ tay ta, trói ngược ra sau lưng, ép ta dán sát vào người hắn.
Tai kề tai, má chạm má. Hắn ngẩng đầu, c.ắ.n đứt dải áo của ta, thì thầm:
“Ta muốn lấy biệt viện Hoài Tố ở ngoại thành kinh đô, đấu với phu nhân một trận.”
Biệt viện Hoài Tố — chỉ riêng mảnh đất ấy thôi, đã là vô giá.
Ta lập tức hứng thú, nhướng mày hỏi hắn muốn đấu cái gì.
“Nếu ta là người than mệt trước, biệt viện ấy sẽ tặng phu nhân làm hí lâu.”
Vệ Quan cười xấu xa, không nói thêm lời nào, liền kéo màn trướng xuống…
Đêm đó, ta mệt đến ngủ thiếp đi từ sớm, nhưng khi tỉnh dậy lờ mờ, liền thấy khế đất và sổ nhà của biệt viện đã đặt ngay bên gối mình.
Trong cơn mơ màng, ta chỉ cảm thấy có một nụ hôn thật khẽ rơi xuống môi.
Vệ Quan ôm ta rất chặt, giọng hắn vừa yêu vừa giận:
“Lương Trác Ngọc… nếu có một ngày ta c.h.ế.t nơi sa trường, thì dù chỉ vì thân thể cường tráng này, nàng cũng nên vì ta mà khóc một trận chứ…”
Bắt một kẻ lòng dạ sắt đá như ta khóc tang, nghĩa là muốn ta động lòng.
Mà con người chỉ muốn có được chân tâm của ai đó — khi chính mình đã động tâm trước.
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Yêu sinh hy vọng. Yêu cũng sinh sợ hãi.
Nói cho cùng, Vệ Quan à, ngươi đúng là có số.
Dù chẳng đoạt được trái tim ta, thì cũng đã chiếm được thân xác ta rồi. Đòi hỏi thêm… chỉ thành vô nghĩa.
Nếu trong lòng ta còn vướng bận điều gì, vậy người duy nhất — là mẫu thân ta.
Vệ Quan yêu tính cách của ta, luôn tán thưởng rằng ta là độc nhất vô nhị, chẳng giống phàm tục.
Đó không chỉ bởi ta biết tranh đấu, mà còn vì ta được mẫu thân dạy dỗ tốt.
Chính bà dạy ta đọc sách, dạy ta hiểu lễ nghi, dạy ta phải biết tự trọng, biết yêu bản thân.
Dù rơi vào nghịch cảnh, cũng phải dốc hết sức vì chính mình mà vùng lên.
Là bà khiến ta tin rằng, mạng của ta chẳng hề thấp kém, cũng xứng đáng được người khác quý trọng, thương yêu.
Mẫu thân — là người yêu thương ta nhất trên đời này.
Vậy nên, ngay từ ngày đầu gả vào Hầu phủ, ta đã lập tức cho người vẽ chân dung mẫu thân, dán khắp nơi, sai người đi khắp bốn phương tìm kiếm.
Ta vốn không tin thần Phật, nhưng vì mẫu thân, ta vẫn thường đến chùa dâng hương cầu nguyện.
Ngay cả Vệ Quan cũng từng nói:
“Nếu có thể tìm được mẫu thân nàng, chỉ sợ đem tất cả những gì hiện có đổi lấy, nàng cũng cam lòng, đúng không?”
Ta gật đầu thừa nhận. Hắn liền chau mày, ghen tuông vô cớ:
“Ngay cả ta mà nàng cũng có thể bỏ, phải không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta đang định buông vài lời dịu dàng dỗ hắn, còn chưa kịp mở miệng, hắn đã hất tay áo cắt ngang.
Thấy sắp đến giờ dùng bữa, ta nhìn theo bóng lưng hắn đang bước ra ngoài, khẽ hỏi:
“Quân hầu có về dùng cơm không?”
Vệ Quan giận quá, quay phắt lại, sải bước lớn đi tới, bế bổng ta ném thẳng lên giường.
Vừa hôn ta dữ dội, vừa nghiến răng tức giận:
“Ta thật muốn moi t.i.m nàng ra, rồi nhét chính ta vào trong ấy!”
Càng tức, càng cuồng nhiệt — mà cuối cùng được lợi vẫn là ta.
Đến lúc dỗ được chính mình nguôi ngoai, hắn còn tự nhận sai:
“Cũng tại ta. Năm đó để nàng tự mình lo liệu, giờ nàng mới không quen dựa dẫm ta.”
Hắn ôm chặt ta, vùi đầu vào hõm cổ ta, vừa ấm ức vừa bất lực.
Hắn hỏi ta phải thế nào mới chịu thật lòng với hắn.
Ta đảo mắt một vòng, bèn làm nũng đôi câu, uyển chuyển đòi quyền quản lý phủ.
Vẻ mặt hắn khi ấy thật thú vị — nét bất lực chưa tan, lại dâng thêm chút không cam lòng.
Vệ Quan bật cười, véo nhẹ eo ta:
“Nàng ở trong phủ dọa thì dọa, dụ thì dụ, bọn họ đã sớm bỏ qua mẫu thân để nghe lời nàng rồi, còn cần ta ra mặt làm gì?”
Ta cười, hôn lên má hắn:
“Dẫu sao cũng phải có phu quân mở miệng, mới danh chính ngôn thuận mà.”
Mẹ chồng ta xưa nay miệng lưỡi cứng rắn nhưng tai lại mềm, rất dễ bị người khác xúi bậy mà làm liều. Còn luôn bám lấy những quy củ cũ rích ấy, chẳng biết tùy cơ ứng biến. Chỉ riêng dọn đống rắc rối bà gây ra, ta đã tốn không ít công sức.
Vệ Quan đương nhiên cũng biết rõ điều đó, nên liền làm theo lời ta — từ đó càng giao nhiều việc lớn nhỏ trong phủ để ta toàn quyền sắp xếp.
Cuộc sống vốn dĩ có thể cứ thế mà thuận buồm xuôi gió trôi qua.
Nào ngờ, thấy ta ngày càng được sủng ái bên cạnh Vệ Quan, La Hỉ Nhi lại nảy sinh tà tâm.
Tiểu cô nương năm xưa được ta cứu ra khỏi hố lửa, giờ đây lại muốn đẩy ta trở về địa ngục cũ.
Nàng ta muốn dựa vào mẹ chồng, nhờ bà đứng ra chủ trì, cho nàng vào phòng Vệ Quan làm thiếp.
Thứ duy nhất có thể đem ra trao đổi, chính là mấy chuyện xấu trong mắt mẹ chồng về ta.
Năm đó khi Vệ Quan tới thăm con trai ta, La Hỉ Nhi còn đang bị nhốt trong phủ nhà lão tài chủ, dĩ nhiên chẳng rõ tình hình.
Nàng ta tưởng rằng chuyện ta từng gả chồng sinh con, vẫn là chuyện Vệ Quan chưa biết. Chỉ cần nàng nói ra, là có thể lật đổ ta.
Nhưng đâu ngờ — một phòng đầy thiên kim tiểu thư thế gia bị ta chặn họng từng người một, đến cả mẹ chồng cũng chẳng làm gì được ta.
La Hỉ Nhi đành phải quỳ rạp trước mặt ta, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ.
Ta hỏi nàng: “Rốt cuộc ngươi nghĩ gì vậy?”
Nàng khóc nức nở, nghẹn ngào đáp:
“Ta chỉ nghĩ… đến ngươi còn có thể — ngươi từng sinh con cho một kẻ ngốc, mà cũng có ngày bước chân vào Hầu phủ làm chính thê… Vậy tại sao ta trẻ hơn, ngoan hơn, lại không được?”