Chỉ nghe một tiếng "bịch" thật lớn, Phương Chính mới hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Mà cô gái tên Giang Đình đang đứng trước mặt lại bị hành động của Phương Chính làm cho giật nảy cả người. Tiểu hòa thượng vừa rồi còn tỏ ra ôn hòa, khiêm tốn là thế, sao đột nhiên lại đứng đờ người ra một chỗ, rồi sau khi tỉnh lại còn có hành động mạnh bạo như vậy chứ?
Phương Chính cũng biết mình vừa mới dọa người ta một phen, hắn hít sâu một hơi, rồi chắp tay, khom người hành lễ:
"Nữ thí chủ, thực xin lỗi, là do bần tăng vừa rồi có chút thất thần."
"Đình Đình, sao vậy? Hòa thượng này bắt nạt cậu à?"
Đúng lúc này, thanh âm của Lữ Tiểu Nhã từ phía trong vọng ra.
Lúc này Phương Chính mới phát hiện ra, gã mập mạp, Hầu Tử, Lữ Tiểu Nhã cùng với Nguyễn Dĩnh đều đã đi vào trong chùa rồi, chỉ còn lại một mình Giang Đình ở bên ngoài. Nghe thấy tiếng động, Lữ Tiểu Nhã mới nhìn ra.
Giang Đình vội vàng nói:
"Không có việc gì đâu."
"A, không có gì thì tốt rồi, mau vào đây đi. Cái chùa này tuy có hơi nhỏ một chút, nhưng đúng là rất sạch sẽ đấy."
Lữ Tiểu Nhã gọi vào.
Giang Đình đáp lại một tiếng, rồi cũng định đi vào.
Mặc dù Phương Chính không hề có thiện cảm gì với Hầu Tử và gã mập mạp kia, nhưng hình ảnh hắn vừa nhìn thấy thực sự quá rung động, quá đỗi tanh máu! Cho dù hai người bọn họ có ăn nói ác miệng đến đâu đi chăng nữa, thì cũng không đáng phải chết thảm như vậy!
Nghĩ tới đây, Phương Chính liền nói:
"Vị nữ thí chủ này, không biết có thể nghe bần tăng nói vài câu được không?"
"Thực xin lỗi, tôi không tin vào Phật pháp."
Giang Đình ngượng ngùng nói một câu, rồi nhanh chân chạy vào trong chùa. Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được, không phải là cô không tin vào Phật pháp, mà là cô không tin tưởng Phương Chính, thực sự đã coi hắn là một tên lừa đảo rồi.
Phương Chính cười khổ một tiếng, rồi thở dài nói:
"Thôi vậy, nhân quả vốn là do trời định, mỗi người đều có sinh tử riêng của mình, bần tăng cũng không thể nào nghịch chuyển được tất cả những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai."
Nói xong, Phương Chính phất tay áo, rồi đi về phía hậu viện.
Có điều, hắn càng không muốn để tâm đến chuyện đó thì hình ảnh kinh hoàng kia lại càng luẩn quẩn không dứt trong đầu hắn. Vô luận là hắn có niệm kinh hay đi dạo trong sân… thì cũng đều không thể nào xua đi được hình ảnh đó. Nhất là khi thi thoảng hắn lại nghe thấy tiếng nói chuyện của Hầu Tử và Lữ Tiểu Nhã từ bên ngoài vọng vào, lại càng làm cho hắn đứng ngồi không yên…
"Đình Đình này, cậu nói vừa rồi cái ông hòa thượng kia cứ như là bị ma nhập ấy, lúc bị cậu gọi cho tỉnh lại thì liền đập một chưởng lên cánh cửa sắt phải không? Ha ha, hòa thượng đó không bị gãy tay đấy chứ? Tôi thấy động tĩnh lúc nãy cứ như là có sấm đánh vậy."
Lữ Tiểu Nhã hé miệng cười duyên.
Giang Đình liếc Lữ Tiểu Nhã một cái:
"Đừng có mà đoán mò nữa."
"Thôi được rồi, được rồi, không nói nữa. Đi nào, chúng ta đi xem cái cửa sắt kia thử xem, động tĩnh lớn như vậy, tôi thực sự muốn biết nó được làm bằng cái gì mà lại chắc chắn đến thế?"
Lữ Tiểu Nhã cười ha hả, rồi kéo tay Giang Đình đi về phía cửa chính.
Trong đại điện, gã mập mạp, Hầu Tử cùng với Nguyễn Dĩnh đang đi thẳng tới chỗ đặt tượng Quan Âm Bồ Tát, tượng Kim Đồng, Ngọc Nữ cùng với pho tượng Vi Đà Thiên Tôn ở ngay ngoài cửa.
Gã mập mạp nói:
"Hầu Tử này, cậu đã bao giờ nhìn thấy tượng Phật nào lại sinh động đến như vậy chưa? Pho tượng Quan Âm Bồ Tát này cứ như là người thật vậy, còn pho tượng Ngọc Nữ kia nữa chứ, cũng thật là xinh đẹp."
"Anh Mập, đây là chùa chiền, không được phép nói năng lung tung đâu đấy!"
Nguyễn Dĩnh lên tiếng khiển trách.
Gã mập mạp lúng túng gãi đầu:
"Biết rồi, biết rồi, hơn nữa lời tôi nói cũng đâu có ý gì là xúc phạm đến Phật Tổ đâu, chỉ là ăn ngay nói thật thôi mà."
Hầu Tử cũng nói:
"Đúng vậy, tôi cũng đã đi qua rất nhiều chùa chiền miếu mạo rồi, nhưng những pho tượng Phật sinh động đến như thế này thì quả thực là chưa từng thấy qua bao giờ. Hơn nữa, mấy người nhìn xem, mấy bức tượng này đều không hề dính một chút bụi trần nào cả."
Nguyễn Dĩnh nói:
"Cái ông hòa thượng kia trông trắng trẻo, sạch sẽ như vậy, đoán chừng là mắc bệnh thích sạch sẽ quá mức rồi."
Hầu Tử gật đầu:
"Cũng có thể lắm chứ, có điều dọn dẹp chùa chiền được sạch sẽ đến như vậy thì hẳn là cũng rất dụng tâm đấy. Có lẽ không phải là lừa đảo đâu…"
Gã mập mạp lại nói:
"Ối chao! Tôi cứ thấy ở nơi này hình như thiếu thiếu cái gì đó, mấy người có nhìn thấy cái hòm công đức ở đâu không?"
"Hòm công đức gì cơ?"
Nguyễn Dĩnh hỏi.
Gã mập mạp đáp:
"Chính là cái hòm công đức mà người ta thường đặt ở trước cửa chùa hoặc là trước bệ thờ để cho khách hành hương bỏ tiền vào đó."
Nguyễn Dĩnh lắc đầu nói:
"Tôi không thấy có."
Hầu Tử cũng nói:
"Tôi cũng không thấy."
"Chẳng lẽ cái chùa này lại không thu tiền hương khói hay sao?"
Gã mập mạp thắc mắc.
Hầu Tử cười nói:
"Cái này thì anh lại nghĩ nhiều rồi. Trước cửa chùa chẳng phải là có một tấm biển đó sao, hương thường thì được miễn phí, còn hương cao thì giá đến hai trăm đồng một nén đấy! Giá này cũng đâu có rẻ chút nào."
"Ha ha, còn tưởng rằng tên hòa thượng này không màng đến tiền hương khói của bá tánh, xem ra vẫn chỉ là một tên hòa thượng lừa đảo mà thôi."
Gã mập mạp vừa mới dứt lời, đã nghe thấy tiếng Lữ Tiểu Nhã ở bên ngoài kinh ngạc kêu lên:
"Anh Mập, Hầu ca, mau ra đây xem này!"
Gã mập mạp cùng Hầu Tử nghe thấy giọng nói đầy vẻ gấp gáp của Lữ Tiểu Nhã, liền đồng thanh hô lên:
"Không ổn rồi!"
Hầu Tử nhanh chân chạy vụt ra ngoài. Gã mập mạp tuy chạy chậm hơn, nhưng giọng lại không hề nhỏ chút nào, hắn hét lớn một tiếng:
"Cái thằng lừa trọc chết tiệt kia, mày mà dám động đến một sợi tóc của Tiểu Nhã thì tao sẽ đập nát cái chùa của mày ra!"
Phương Chính đang đứng ngồi không yên ở trong hậu viện, đột nhiên nghe thấy tiếng hét lớn như vậy thì cũng thầm giật mình, hắn lẩm bẩm trong lòng:
"Mấy cái tên này lại đang giở trò quỷ gì nữa đây không biết?"
Thế là hắn cũng vội nhìn ra phía ngoài sân.
Hầu Tử, gã mập mạp và Nguyễn Dĩnh cùng chạy ra khỏi đại điện, chỉ thấy Lữ Tiểu Nhã và Giang Đình đang đứng ngay ở cửa chính, mắt nhìn chằm chằm lên cánh cửa.
Thấy hai cô gái không có việc gì, ba người Hầu Tử cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hầu Tử nói:
"Sao vậy hả? Hô to như vậy làm bọn anh sợ chết khiếp cả đi."
Gã mập mạp cũng nói:
"Đúng đấy…"
"Các anh nhìn xem, nhìn cái cửa sắt này đi!"
Lữ Tiểu Nhã chỉ tay vào cánh cửa sắt.
Ba người cùng nhìn theo hướng tay Lữ Tiểu Nhã chỉ, Hầu Tử lập tức hít vào một ngụm khí lạnh! Chỉ thấy trên cánh cửa sắt sơn màu đỏ tươi, bất ngờ lại xuất hiện một dấu tay hằn sâu rất rõ ràng! Thậm chí còn có thể nhìn thấy được cả những đường vân trên đầu ngón tay nữa!
"Tiểu Nhã, cô chỉ vào cái dấu tay có sẵn này để làm gì thế?"
Gã mập mạp vẫn chưa hiểu ra vấn đề.
Lữ Tiểu Nhã cười khổ:
"Tôi cũng ước gì là nó đã có sẵn từ trước rồi. Đình Đình, cậu nói cho họ biết đi."
Giang Đình đem toàn bộ sự việc lúc trước kể lại một lần. Nghe xong, gã mập mạp cùng Nguyễn Dĩnh cũng bị dọa cho giật nảy cả mình. Nguyễn Dĩnh nói:
"Không thể nào có chuyện đó được? Người sống làm sao lại có thể có được sức mạnh lớn đến như vậy chứ?"
Tròng mắt của gã mập mạp khẽ đảo một vòng:
"Nói gì thế hả? Cho dù có là người chết đi chăng nữa thì cũng không thể nào có được sức mạnh lớn như vậy được đâu nhé?"
"Hai người các anh đừng có nói nữa, làm tôi nổi hết cả da gà lên rồi đây này."
Thân thể Lữ Tiểu Nhã khẽ run lên, cô sợ sệt nói.
Gã mập mạp nói:
"Tôi thấy cái dấu tay này chắc là đã có từ sớm rồi, chỉ là lúc nãy mọi người không để ý tới mà thôi."
"Không phải đâu."
Đúng lúc này, Hầu Tử vốn vẫn đang im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
"Cái gì không phải cơ?"
Gã mập mạp hỏi.
Hầu Tử nói:
"Sau khi vừa bước vào, tôi đã nhìn rất kỹ cánh cửa này rồi, còn nói là cánh cửa này rất dày nữa. Mặc dù tôi không phải là người có chuyên môn đánh giá gì cả, nhưng tính tôi trước nay thế nào thì mấy người cũng đã rõ rồi đấy. Tôi xem xét mọi thứ rất cẩn thận, lúc chúng ta mới vào, trên cánh cửa này tuyệt đối không hề có dấu tay nào cả! Tôi có thể cam đoan về điều này. Hơn nữa, các vị nhìn xem, ở phía sau cánh cửa lại có một dấu tay lồi ra. Điều đó chứng tỏ bên trong cánh cửa không hề rỗng ruột, mà là sắt đặc nguyên khối…"
"Hầu Tử, ý của cậu là, cánh cửa này thực sự đã bị một chưởng của cái ông hòa thượng kia ấn lõm vào như vậy sao?"
Gã mập mạp cũng giật nảy cả mình, sau đó theo bản năng mà sợ đến run cả người lên, hắn thận trọng nói:
"Vừa rồi tôi đã hô lớn như thế, liệu có bị cái tên hòa thượng hung ác kia nghe thấy được hay không nhỉ?"
"Câu nào cơ?"
Nguyễn Dĩnh hỏi.
Gã mập mạp giọng có chút nức nở nói:
"Là cái câu mà tôi nói muốn đập nát chùa của hắn ấy."
Gã mập mạp vừa nghĩ tới cảnh tượng tiểu hòa thượng kia nổi giận, rồi tung một chưởng đập thẳng vào mặt mình, toàn thân hắn liền run lên cầm cập, vẻ hung hăng, hống hách lúc trước đã bay biến đi đâu mất sạch.
Nguyễn Dĩnh cười khổ nói:
"Vừa rồi ông ấy có nghe được hay không thì em không biết, nhưng bây giờ thì khẳng định là đã nghe thấy rồi đấy."
Nói xong, cô nhìn về phía sau lưng gã mập.
Gã mập mạp vội quay người nhìn lại, chỉ thấy Phương Chính đang đứng ngay phía sau lưng mình từ lúc nào, nụ cười ôn hòa vẫn nở trên môi, trên mặt không hề có bất kỳ một chút vẻ phẫn nộ nào cả. Có điều, gã mập mạp lại cảm thấy, không chừng trong lòng vị hòa thượng này đang tìm cớ để đập chết hắn cũng nên, theo bản năng hắn vội lùi lại phía sau một bước.