Lập Đông

Chương 3



Nguyễn Lập cau mày, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, nhưng môi vẫn nhếch cười:

“Cô thật táo bạo. Dù ta hay trêu ghẹo người khác, cũng chưa từng kéo áo ai giữa chốn đông người thế này.”

Ta trừng mắt, chưa kịp đáp, hắn đã bật cười, tay trái vung nhẹ.

Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!

Một luồng nội lực đ.á.n.h bật Lạc Yến và Lạc Nhạn ra xa.

Ta thoáng nhìn thấy trong góc, một vài kẻ đang chằm chằm nhìn sang nơi nay.

Trước khi ta kịp tránh, Nguyễn Lập đã siết chặt eo ta, cả người phi thân lên mái nhà.

Không khí nóng rực của mùa hạ lùa qua tai, áo choàng tung phần phật ngược gió.

Tiếng cười của hắn vang vọng giữa không trung:

“Ta thích kiểu mỹ nhân táo bạo này! Dù có muốn hay không, nàng cũng phải làm tiểu thiếp thứ mười chín của ta thôi!”

Gió cuốn, tiếng hắn tan vào không gian, chỉ còn lại mùi t.h.u.ố.c và m.á.u vấn vít quanh người ta.

...

Sơn trang nơi ngoại ô rộng lớn, mái cong lấp ló sau rặng liễu già. Một toán hộ vệ nghiêm ngặt canh giữ, như thể đây là chính phủ của một quý nhân, chứ không phải nơi dưỡng ngoại thất.



Quản gia như đã quen việc, vừa thấy Nguyễn Lập mang ta về liền lập tức sai mấy tỳ nữ dẫn vào trong.

Hắn nửa nghiêng nửa tựa vào khung cửa, vết thương vẫn rỉ m.á.u thấm ra cả vai áo.

Nguyễn Lập ném cho ta một cái nhìn lười biếng, môi nhếch cười:

“Ở đây vài hôm đi. Chờ ta khỏe lại, sẽ tới… yêu thương nàng thật kỹ càng, cho phải phép.”

Ta không đáp, chỉ khẽ cúi đầu, bước theo đám tỳ nữ, nghe tiếng vó ngựa dồn dập xa dần.

 

Người nơi này ai nấy đều kín miệng như bưng, không hỏi, không nói.

Nhưng tay nghề lại chu đáo đến lạ - trà nóng chưa kịp nguội, chén đã có người thay; bông đèn vừa tàn, đã có người lên lửa mới.

Không khí lặng lẽ đến mức khiến người ta thấy bất an.

...

Đêm xuống.

Gió luồn qua khe cửa, mang theo mùi nhang trầm nhè nhẹ.

Một tiếng “tách” khẽ vang khi ta đốt mảnh giấy vừa đọc - mật thư từ Lạc Yến và Lạc Nhạn.

Thu Liễu nói đã có người trộm Huyết Thủ Hoa. Hạ Đào đã an toàn. Hai nàng sẽ tới nương nhờ Án sát sứ nơi kinh thành.

Ta thở ra một hơi.



Chưa kịp để tro nguội, tiếng binh khí đã vang lên ngoài sân trước.

Ta bước ra hiên. Giữa ánh đuốc chập chờn, bóng người giao đấu lẫn vào nhau.

Nguyễn Lập cầm kiếm, vạt áo trắng loang máu, từng đường kiếm sắc bén nhanh như gió bấc.

Nhưng đám áo đen quá đông và hung hiểm, dần dần đẩy lui toán hộ vệ của Nguyễn Lập.

 

Đúng lúc ấy, một ánh kim mảnh từ tán cây lao ra.

Ám khí ấy nhỏ như sợi tóc, gần như vô thanh.

Bọn áo đen lập tức chậm lại, động tác ngưng trệ trong chớp mắt.



Nguyễn Lập nhân cơ hội phản đòn, c.h.é.m ngã hai tên, đám còn lại phải rút lui trong hỗn loạn.

Ta đưa tay ra hiệu. Bóng người phóng ám khí kia chỉ thoáng hiện giữa rặng cây, rồi biến mất vào màn đêm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nguyễn Lập gục xuống, m.á.u từ vai và n.g.ự.c loang ra.

Quản gia hốt hoảng:

“Thầy t.h.u.ố.c đã xin về từ hôm qua, biết làm sao giờ!”

Ta vén rèm bước ra:

“Ta biết chút y dược.”

 

Nguyễn Lập được đưa vào phòng.

Dường như chỉ khi bất tỉnh, gương mặt hắn mới thu lại nét bỡn cợt tùy hứng thường ngày. Nét mặt lúc ngủ thấm đẫm vẻ mệt mỏi, lại có chút an tĩnh hiếm có.



Khi tỉnh lại, ánh lửa đèn dầu hắt xuống gương mặt hắn. Ta đang ngồi bên giường, tỉ mỉ thay băng cho vết thương trên ngực.



Môi hắn tái nhợt, hơi thở yếu ớt nhưng vẫn cố mỉm cười:

“Đúng là người đẹp khiến người ta tình mê ý loạn. Càng nhìn nàng, ta càng thấy… thật sự si mê mất rồi.”

Ta liếc hắn một cái, không đáp.

Bàn tay vẫn vững vàng, từng động tác gọn gang sạch sẽ, không hề do dự.

Nụ cười của hắn dần tắt.

“Rốt cuộc nàng là ai?” - giọng hắn trầm hẳn xuống. - “Nếu chỉ là một kẻ tầm thường tình cờ phá hỏng chuyện của đám người kia, thì toán sát thủ hàng đầu đã chẳng theo tới tận đây. Nghĩ lại thì… người bình thường… không thể có Huyết Thủ Hoa.”

Ta vẫn thản nhiên không đáp.

Hắn cau mày, rồi khẽ cười:

“Lạnh lùng đến vậy sao? Ta cứu nàng một mạng, cũng chẳng được một lời cảm tạ. Hay thật sự phải nạp nàng làm người thiếp thứ mười chín mới đổi được một câu cảm ơn?”

Ta khẽ cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Ngươi thật muốn nghe lời cảm ơn sao?”

Hắn sững người, định nói gì đó, nhưng câu chưa kịp thốt thì ta đã nghiêng người lại gần.

Khoảng cách giữa chúng ta gần tới nỗi hơi thở hòa lẫn.

Ta dùng cả hai bàn tay ôm trọn lấy gương mặt còn đang ngơ ngác của hắn, đặt lên một nụ hôn nóng bỏng, môi lưỡi giao hòa.

Nguyễn Lập trừng lớn mắt kinh ngạc.

Chỉ là chưa kịp đẩy ta ra, toàn thân hắn đã dần mất sức.

Trước khi chìm vào bóng tối, hắn chỉ kịp nhìn thấy nụ cười của ta, nhàn nhạt như sương:

“Ngủ đi, Ngũ thiếu gia. Hẹn ngày gặp lại.”

Ánh đèn tàn lụi, khói t.h.u.ố.c phảng phất trong phòng.

Lạc Nhạn đã chờ sẵn, đưa ta đi khỏi nơi này không một tiếng động.

...

Chúng ta trở về sân viện ta thuê khi trời đã ngả chiều.

Bước chân ta còn lảo đảo. Ta ôm ngực, ho ra một ngụm m.á.u đen đặc, mùi tanh nồng như rỉ sét.

Ta ngã phịch xuống, bất tỉnh dưới mái hiên.

Lạc Yến và Lạc Nhạn nháo nhào đến, ánh mắt hoảng loạn chưa từng thấy.

“Chủ nhân!” - Lạc Yến bật khóc, tay run rẩy nâng đầu ta lên.

Lạc Nhạn nhanh như chớp, rút trong rương ra gói lá thuốc, châm lửa, pha nước ấm.

Cả đêm họ không rời ta nửa bước.

Lạc Yến kê chăn, lau mồ hôi trên trán ta, tay nàng ấm áp vỗ về, miệng không ngớt thì thầm an ủi.

Lạc Nhạn cặm cụi nghiền thuốc, đốt đèn, thay nước, đôi mắt nàng thâm quầng nhưng không hề than mệt.

Ta sốt cao, người nóng như than, mơ màng lạc vào những hình ảnh cũ. Chỉ nghe loáng thoáng tiếng họ thì thầm với nhau, gọi tên ta, âm điệu dịu dàng như nhung, như mây.