Trong cơn mê sốt, ta thấy cha ta mặc triều phục của Giáo úy, đứng trước một đám quan binh.
Tiếng gươm chém, tiếng la thét, m.á.u b.ắ.n tung; người nhà quanh ta lần lượt gục xuống.
Ta chỉ biết quỳ rạp, toàn thân run rẩy, nước mắt rơi xuống như mưa mà không thể ngăn trở điều trước mắt.
Rồi hai bóng người quen thuộc, Lạc Yến và Lạc Nhạn, mau chóng xuất hiện từ nơi nào. Họ che chở, tránh né truy binh, dìu ta thoát khỏi đám người đó.
Cảnh mơ chợt chuyển đổi.
Ta quỳ trước một căn nhà gỗ cũ, gió nhẹ rít qua kẽ cửa.
Từ căn nhà đổ nát, một tiếng nói khẽ vang: “Ngươi nguyện ý chứ?”
Ta từ tốn ngẩng đầu, giọng khàn đặc: “Ta nguyện ý.”
“Tốt,” giọng kia như có ý cười, “đã vậy, ta coi như đã thanh toán nợ nần xong với cha mẹ ngươi.”
Rồi giấc mơ tan biến, sóng sốt lặng dần, ta tỉnh lại giữa ánh mắt của hai chị em song sinh.
...
Mấy ngày sau, trời rực nắng, ta ra hiên tắm nắng chiều oi ả.
Ánh mặt trời phả hơi ấm lên da, nhưng cơ thể ta dường như vẫn lạnh lẽo.
Lạc Yến run lẩy bẩy, đưa cho ta một viên t.h.u.ố.c màu đen. Ta chậm rãi nuốt xuống, vị đắng ngắt lan tràn trong vòm họng.
Ngày xưa, Cẩn Phong nhỏ tuổi sẽ đưa cho ta một viên ô mai, rụt rè nói thứ này sẽ chữa đắng. Ta lúc ấy cười rộ lên, mạnh mẽ xoa đầu em ấy khen chu đáo, khiến mái tóc vừa được Nhu Cẩn búi gọn đã rối tung lên. Ta trêu rằng sau này không biết con gái nhà nào may mắn gả cho em, làm Cẩn Phong đỏ mặt chạy trốn, vành tai hồng rực vô cùng đáng yêu.
Lạc Nhạn đưa tới một viên kẹo ngọt, ta lặng lẽ lắc đầu từ chối.
Có tiếng người lễ phép xin bái phỏng bên ngoài cổng. Lạc Yến ra tiếp, rồi dẫn khách vào.
Người bước vào là Nguyễn Lập.
Khi thấy ta, vẻ mặt hắn chợt biến, mắt cụp xuống rồi tai ửng đỏ:
“Cô … thì ra là Đông Diệp, người được tụng xưng là thầy t.h.u.ố.c trăm năm có một?”
Hơi lúng túng, hắn cúi đầu, giọng hòa lẫn ngượng nghịu và vội vàng:
“Trước kia ta nếu có mạo phạm, xin cô lượng thứ.”
Hắn dừng lại, ánh mắt cố gắng không trốn tránh.
“Ta… mới hay rằng cô là Y Tiên. Nghĩ lại mới thấy, thảo nào, cô thông thạo y d.ư.ợ.c như vậy,” Hắn nói nhỏ, từng chữ có vẻ như kìm nén. “Ta được một người mách rằng... Máu cô có d.ư.ợ.c lực kỳ lạ - có thể tương hợp với nhiều phương dược. Nếu cô chịu uống một viên Cửu Tử Hoàn, thứ ấy sẽ ăn vào huyết quản cô; để m.á.u cô có thể trung hòa những độc tố đã thâm căn cố đế trong người kẻ trúng độc mãn tính.”
Hắn cúi đầu, giọng khàn đi:
“Người thiếp thứ ba của ta đang thập tử nhất sinh bởi một loại độc đã ăn sâu. Các đại phu đều bó tay. Nếu cô chịu dùng m.á.u của mình cứu nàng thì bắt ta làm gì, ta cũng xin chấp nhận.”
Lời hắn dồn dập, như mang theo tất cả quyết tâm và hy vọng.
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
Ta nhìn hắn hồi lâu, không nói.
Hắn cúi đầu lắng nghe, như chờ một phán quyết.
Ta ngước lên, ánh nắng rọi qua mái hiên, vẽ trên mặt ta một vùng sáng tối xen lẫn.
Ta vẫn ngả người vào ghế tựa, hững hờ hỏi một câu:
“Yêu cầu gì cũng được?”
Nguyễn Lập chớp mắt, tiếng thở khô khan:
“Bắt ta làm gì cũng được.”
Dưới ánh chiều vàng nhạt, ta ngồi yên lặng bên ấm trà nguội, nghe tiếng gió lùa qua hiên, khẽ động tấm rèm mỏng.
Nguyễn Lập vẫn đứng đối diện, dáng điệu cung kính mà ánh mắt không giấu nổi bối rối.
Ta nhìn hắn, giọng thản nhiên như nói chuyện không phải của mình:
“Nếu ta cứu người thiếp thứ ba của ngươi… vậy ngươi có thể cưới ta làm chính thê được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn sững người, như bị ai đ.á.n.h vào ngực.
Đôi mắt thoáng mở to, rồi khép lại.
Khoé môi mấp máy, nhưng không thành tiếng.
Ánh nắng rọi nghiêng qua vai hắn, soi rõ nét do dự hiện trên gương mặt.
“Ta có thể hỏi vì sao không?”
Ta mỉm cười bỡn cợt:
“Tất nhiên là vì ta ngưỡng mộ khí phách oai phong của người, muốn lấy thân báo đáp ơn cứu mạng.”
Lời này đương nhiên chính ta còn không tin, nói gì tới hắn.
Hắn cúi đầu, lặng yên một lúc lâu – hẳn là đang đấu tranh với chính mình.
Rồi c.ắ.n răng, giọng khàn đi:
“Nếu nàng muốn… ta đồng ý.”
Ta chưa kịp mở miệng, Lạc Yến đã bước lên, giọng điệu cứng rắn:
“Ngũ công tử đã đồng ý, vậy xin lập hôn thư ngay tại đây, để tránh sau này tâm ý đổi thay.”
Nguyễn Lập thoáng khựng lại, có lẽ không ngờ bọn ta lại ép tới bước này.
Nhưng rồi hắn hít sâu, nhận lấy giấy bút Lạc Nhạn đưa tới, khẽ khàng đặt lên bàn.
Nét bút của hắn mạnh mẽ, phóng khoáng như gió lớn thổi qua núi non, từng chữ tung hoành không hề do dự.
Đến dòng cuối, hắn điểm chỉ, dấu ngón tay đỏ tươi loang ra trên nền giấy trắng.
Ta nhận lấy, không nói, chỉ nhìn thoáng qua.
Rồi ta mở hộp ngọc, lấy ra viên Cửu Tử Hoàn đen tím lấp lánh.
“Chủ nhân-”
Lạc Yến hốt hoảng bước tới, định cản lại, nhưng ta liếc nàng một cái.
Ánh mắt ta bình tĩnh như sương mù ngày đông lạnh, khiến nàng khựng lại, chỉ có thể siết chặt bàn tay.
Ta ngửa đầu, nuốt viên dược.
Cổ họng bỏng rát, một luồng nhiệt chạy dọc kinh mạch, lan ra tứ chi.
Hơi thở dâng lên nặng nề, nhưng ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh nhạt.
Nguyễn Lập khẽ động, muốn nói gì đó, nhưng ta đã cất lời trước:
“Cửu Tử Hoàn phải ba tháng nữa mới có thể dùng.
Sau khi vào phủ, mỗi ngày ta sẽ lấy một chén máu, cho người thiếp kia của ngươi uống liên tục ba mươi ngày. Khi ấy, độc trong người nàng sẽ tan sạch.”
Ta nhìn thẳng hắn, giọng điệu không có chỗ để phản đối:
“Từ giờ, ta cho ngươi năm ngày để chuẩn bị hôn lễ.
Nếu năm ngày sau vẫn chưa sẵn sàng, coi như lời hứa hôm nay - gió cuốn đi mất.”
Nguyễn Lập mở miệng, định nói, nhưng ta chỉ nghiêng đầu.
“Lạc Nhạn, Lạc Yến - tiễn khách.”
Hai người đồng thanh “vâng,” rồi bước lên mở cửa.
Nguyễn Lập siết chặt hôn thư trong tay, đôi mắt nhìn ta thật lâu.
“Đông Diệp…” - hắn khẽ cười, có chút gượng gạo, “nàng thật biết cách khiến người khác… tò mò tới không yên.”
Hắn quay người rời đi, bóng áo gấm khuất dần sau cổng.
Gió ngoài sân thổi mạnh, cuộn tờ hôn thư phụ điểm chỉ đỏ vẫn bày trên bàn, làm nó bay lên rồi rơi xuống trước mặt ta.
Ta khẽ gập lại, cất vào ống tay áo, mí mắt rũ xuống.