Lập Đông

Chương 5



Lạc Yến tiến lại gần, thì thầm nói Thân vương biết tin đám thủ hạ năm xưa đều mất tích bí ẩn, nay đã vô cùng rối loạn. Thu Liễu xin chỉ dẫn từ nàng, hỏi liệu có nên tìm cơ hội dùng Huyết Thủ Hoa lên hắn.

Ta mỉm cười, “Đừng phí mạng vô ích. Dù nàng có tiếp cận được hắn, cũng không có cơ hội hạ độc lão cáo già đó đâu.”

Trong mắt ta ánh lên tia lạnh lẽo, “Mà ta… muốn tất cả những việc dơ bẩn hắn từng làm… đều phải bị phơi bày trước khi hắn c.h.ế.t!”



Ta chỉ không ngờ Nguyễn Lập sẽ quay lại sớm như vậy.

Sáng hôm sau, khi nắng còn vương sương, hắn lại đến.

Lần này hắn không mang theo tùy tùng, chỉ một mình, dáng vẻ lúng túng khác hẳn vẻ công tử phong lưu mọi khi.

Hẳn là hắn đã tra ra được thân phận ta, đúng như những gì ta muốn hắn tra được.



Hắn đứng trước mặt ta, bàn tay không biết nên để đâu, giọng ấp úng:

“Ta… dù không rõ vì sao nàng muốn cưới ta, nhưng đã là vợ ta, ta sẽ lấy nghĩa phu thê mà đối đãi.”

Ta khẽ nhướng mày, chưa đáp.



Hắn lại gãi đầu, ngập ngừng hỏi:

“Chẳng lẽ nàng… thật sự không để tâm việc ta có mười tám phòng thiếp ư?”

Ta lại mỉm cười không đáp.

 

Một lúc sau, hắn lại hắng giọng, cười gượng, hít một hơi sâu như phải dùng hết toàn bộ dũng khí:

“Vậy… ít nhất, ta cũng muốn hiểu nàng hơn trước khi thành thân. Hôm nay ra phố, dạo một vòng được chăng?”

Ta thấy có chút thú vị, bèn gật đầu, không nói gì thêm.

 

Phố đông, người qua lại như nước. Hắn đi bên cạnh, thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn ta.

Gặp một hàng bánh, hắn chỉ tay, cố gắng cất giọng nhẹ nhàng:

“Nàng thích bánh đường hay bánh mật?”

Ta chưa đáp. Ánh mắt ta dừng lại nơi góc phố - hai đứa bé gái nhỏ đang nô đùa, tay dính đầy bột trắng, cười rạng rỡ trong nắng. Một hình ảnh dường như đã quá xa xôi.

Ta lặng người hồi lâu, rồi khẽ nói:

“Ta không ăn ngọt.”

Nguyễn Lập thoáng khựng lại, có chút mất tự nhiên, rồi vội nói:

“Vậy nàng thích gì?”

Ta nhìn hắn luống cuống một hồi, đâu còn vẻ phong lưu phóng đãng ngày trước, bỗng dưng mơ hồ thấy buồn cười.

“Quả mơ chua.” - ta đáp nhẹ.

Chưa dứt lời, hắn đã vụt đi, chẳng mấy chốc quay lại, ôm trong tay một túi ô mai, thở dốc, mặt đỏ bừng.

Hắn chìa ra trước mặt ta, giọng có phần vụng về:

“Cái này… ta nghe bảo là mơ chua nhất trong phố.”

Ta nhìn hắn, khoé môi nhếch khẽ.

“Ngươi có mười tám phòng thiếp, vậy thường ngày không phải đều dùng lời hoa mỹ để lấy lòng người sao? Sao giờ lại vụng về đến thế?”

Nguyễn Lập thoáng sững lại hơi bối rối, rồi gương mặt khẽ chuyển, hắng giọng nở nụ cười có phần nghịch ngợm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn bước sát lại, đưa tay chống tường, đẩy nhẹ ta tựa vào lớp rêu phủ. Người đi ngang qua bật lên tiếng huýt sáo đùa cợt.

Ngón tay hắn khẽ chạm lên gò má ta, giọng khàn đi:

“Vậy nàng thích… ta như thế này hơn sao?”

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở của hắn phả nhẹ bên cổ ta, mang theo hương rượu thoang thoảng.

Ta không đáp.

Ánh mắt ta bình thản nhìn thẳng hắn, trong suốt, lạnh lẽo như giọt sương đầu đông.

Hắn nhìn ta, định nói gì đó, thấy vậy bỗng nuốt lại vào trong.

Hắn khẽ ho một tiếng, vội lùi lại, bàn tay rút về, mặt đỏ lựng.

“Dù sao…” - hắn cười khan - “cũng là lần đầu… cưới vợ.”

Ta nhìn hắn, không nói, chỉ hơi cúi đầu giấu đi nụ cười nhạt trên môi.

Trong lòng ta thầm nghĩ - đúng là hắn nên làm quen,

bởi e rằng… sẽ còn phải có lần thứ hai.

...

Mỗi sáng, hắn mang theo một lý do khác nhau để mời ta ra ngoài - khi thì cùng tới vườn hoa lan nghe đàn tỳ bà, khi lại đến trà thất thưởng hương, hay ngồi dưới gốc cây bàng, đàm đạo vài câu về sách y, luận đôi lời về thế sự.

Ta ít nói, chỉ lặng lẽ phó mặc theo hắn, nhìn gió thổi qua mặt hồ, nhìn khói trà cuộn lên từ tay hắn.

 

Buổi chiều tối hai ngày trước đại hôn, hắn lại đến.

Lần này, không áo hoa, không tùy tùng, chỉ mình hắn, khoác áo gấm đơn giản, tay cầm một đóa thạch thảo chưa nở.

Hắn đứng trong sân, ánh mắt mang theo chút căng thẳng mà chính hắn cũng không hiểu nổi.

“Y Tiên…” - hắn dừng lại, rồi sửa lời, giọng thấp hơn - “không, phải gọi là Đông Diệp. Ngày kia là ngày cưới rồi, nàng… còn có nguyện vọng gì không?”

Ta lắc đầu, giọng bình thản:

“Không có.”

Nguyễn Lập khẽ cau mày, có chút bối rối, rồi bật cười nhẹ:

“Nàng thật vô d.ụ.c vô cầu, khiến ta chẳng biết phải làm gì để khiến nàng vui.”

Ta khẽ đáp:

“Cứ tùy ý ngươi là được.”

Đúng lúc ấy, ngoài trời vang lên tiếng “đùng” trầm thấp.

Một chùm pháo hoa nở rộ trên nền đêm, rồi thêm một chùm, sáng rực cả không trung.

Nguyễn Lập ngẩng lên, mắt sáng rỡ tới mức làm ta chói mắt.

Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!

“Nàng lúc nào cũng an tĩnh như mặt nước, hẳn chưa từng làm điều gì liều lĩnh?”

Hắn đột nhiên cười, đôi mắt ánh lên tia tinh nghịch.

Chưa kịp phản ứng, ta đã bị hắn bế bổng lên trên tay.

“Nguyễn Lập-!”

Tiếng thét của ta vừa bật ra, hắn đã nhảy lên mấy nhịp, phi thân như gió, trong chớp mắt đã lên đến đài canh đê ven sông.

Gió thổi mạnh, tóc ta tung loạn, pháo hoa nổ sáng ngay trước mắt, như sao rơi xuống dòng nước.

Nguyễn Lập cười rạng rỡ, ánh lửa phản chiếu trong mắt hắn:

“Sao? Thích pháo hoa gần thế này không?”