Lập Đông

Chương 6



Màu đỏ, vàng, tím, trắng lần lượt nở rộ trên trời, chiếu sáng gương mặt hắn - tuấn tú, rạng rỡ, như cơn gió mùa hạ không hề dừng lại bởi bất kỳ ai.

Nhưng hắn bỗng khựng lại, vì nhận ra ta đang run khẽ trong vòng tay mình.

Hắn vội vàng đặt ta xuống, giọng lúng túng:

“Ta… ta thô lỗ rồi sao? Làm nàng sợ à?”

Ta lắc đầu, giọng như hòa vào trong tiếng pháo:

“Không phải.”

Ta chỉ…

… chợt nhớ lại - năm xưa, ta cũng từng cõng chị Nhu Cẩn và Cẩn Phong trèo lên đài cao ngắm pháo như thế này.

Lúc ấy, ta cười rạng rỡ, còn chị ấy sợ độ cao đến nỗi chỉ dám ôm chặt lấy chân cột gỗ. Cẩn Phong lúng túng kéo giữ vạt áo cả hai chúng ta.

Ánh sáng năm đó, cũng đỏ đến nhức mắt như hôm nay.

Gió đêm thổi qua, ta khẽ rùng mình.

Nguyễn Lập vụng về cởi áo ngoài, khoác lên vai ta, giọng thấp đi, mang vẻ nghiêm túc chân thành không giống ngày thường:

“Ta không biết tại sao nàng kiên quyết phải gả cho ta.

Nhưng… ta cảm giác nàng không phải người xấu. Nếu có thể, ta sẽ cố hết sức… không để nàng chịu uất ức gì.”

Ta ngẩng nhìn hắn.

Gió lùa, áo hắn bay phấp phới, khuôn mặt dưới ánh pháo hoa đỏ lên, nhưng chẳng phải vì rượu hay gió.

Hắn quay đi, cố che sự luống cuống bằng nụ cười khàn khàn:

“Ta… bỗng dưng lại mong chờ đến ngày kia rồi.”

Ánh sáng bùng lên phía chân trời, soi rõ nét cười trong đôi mắt hắn.

Ta quay đi, giấu ánh nhìn vào màn đêm.



Ngày cưới của chúng ta, trời quang mây sáng, pháo đỏ treo kín khắp nẻo đường vào phủ Thái sư.

Từng dãy kiệu, từng hàng nhạc công, từng làn hương tỏa mờ trong không khí - phồn hoa đến mức khiến cả kinh thành đều phải ngoái nhìn.

Đám cưới của Ngũ công tử Nguyễn Lập, quả thật xứng danh với thế gia họ Nguyễn lẫy lừng.

Không biết hắn đã làm cách nào để thuyết phục cha hắn.

Có lẽ ông ta cũng hết cách. Mười tám tiểu thiếp, con gái nhà quyền quý nào dám gả vào đây?

 

Ta ngồi trong kiệu, khăn đỏ phủ kín, chỉ thấy ánh nắng soi qua lớp lụa dày như những vệt sáng hồng nhạt.

Tiếng trống rộn rã, tiếng người chúc tụng vang khắp hai bên đường.

Mỗi nhịp kiệu rung lên, ta lại khẽ nghiêng đầu, cố giữ hơi thở bình ổn.

Từng tiếng hô “Cô dâu mới vào cửa” vang lên giữa tiếng pháo, hòa lẫn mùi hương trầm và rượu, nồng nàn đến choáng ngợp.

Khi kiệu dừng lại trước cổng lớn phủ Thái sư, ta len qua lớp vải mỏng nhìn ra.

Đứng trên bậc đá cao nhất là gia chủ họ Nguyễn, cha của Nguyễn Lập - người đàn ông có uy vọng rộng khắp.

Ông ta mặc triều phục đen thêu hổ vằn, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt lạnh lẽo đến mức có thể khiến người quỳ dưới chân mình tê dại.

Cũng là… kẻ tử thù của chúng ta.



Lễ kết thúc, ta được đưa vào phòng tân hôn.

Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!

Phòng sáng rực bởi đèn nến, hương gỗ trầm thoang thoảng, màn the rủ xuống mềm như khói.

Ta ngồi trên giường, tay đặt nhẹ lên đầu gối, qua tấm mạng chỉ thấy bóng người ra vào dọn dẹp, rồi khép cửa khẽ khàng.

Ta đưa tay kéo khăn gấm trùm đầu xuống, gỡ những trang sức cầu kỳ cài trên tóc.

Một lát sau, tiếng cửa mở.

Nguyễn Lập bước vào, hơi rượu phảng phất theo bước chân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Hắn dừng lại ngay ngưỡng cửa, nhìn ta rất lâu - như thể chưa từng thấy ta bao giờ.

Trong đôi mắt hắn, ánh sáng đèn phản chiếu thành muôn đốm đỏ, và giọng nói của hắn trầm xuống, nhẹ như gió:

“Đông Diệp… nàng thật đẹp.”

Ta khẽ nghiêng đầu, ý cười thoáng qua như sương.

Nguyễn Lập hắng giọng, bước tới một bước rồi dừng lại, có vẻ muốn nói điều gì đó.

“Đêm nay… nàng yên tâm,” - hắn nói, cố làm ra vẻ nghiêm trang - “ta sẽ trải chiếu ngủ dưới sàn. Ta… sẽ không làm gì khiến nàng khó xử.”

Ta nhìn hắn, không nói.

Rồi, chậm rãi, ta đưa tay cởi bỏ lớp áo ngoài đỏ thẫm.



Tiếng áo lụa rơi khẽ xuống sàn, nhưng lại như vang tới chói tai trong bóng tối yên tĩnh.

Nguyễn Lập tròn mắt, miệng mấp máy mà như nghẹn lời:

“Đông… Đông Diệp… nàng -”

Lời hắn bị chặn lại khi ta bước tới gần, ngón tay chạm nhẹ vào n.g.ự.c áo hắn, kéo hắn lại.

Ánh nến lay động, chiếu lên gương mặt hắn - ngạc nhiên, vụng về, lại như cam chịu.



Còn ta, khẽ cười.

“Ngươi nói sẽ không làm gì,” ta thì thầm, “nhưng nếu là ta muốn thì sao?”

Hắn chưa kịp đáp, ngọn nến bên giường chợt nghiêng, sáp rơi xuống nền.



Bên ngoài, gió đêm khẽ lùa qua cửa sổ.

Trong phòng, chỉ còn tiếng hô hấp hòa vào nhau - chậm rãi, rồi gấp gáp hơn, rồi tất cả chìm vào im lặng.

Ánh đèn chập chờn soi bóng hai người hòa lẫn trên tường - bóng dáng quấn lấy nhau, như tan vào sắc đỏ mịt mùng của đêm tân hôn.

Tiếng pháo xa xa vẫn chưa dứt, rền vang trong đêm như những nhịp tim rối loạn.



Sáng hôm sau, ánh dương vừa chạm khung cửa, Nguyễn Lập mở mắt.

Hắn vẫn nằm yên một hồi, dường như chưa tin được chuyện đã xảy ra.

Trên giường, hương trầm phảng phất, gối chăn còn ấm, và chiếc áo đỏ của tân nương vẫn vắt hờ trên thành ghế.

Hắn đưa tay chạm vào gò má hẵng còn ửng hồng của ta, khóe môi khẽ cong, lẩm bẩm:

“Là mộng… hay thật đây?”

 

Bên ngoài, nắng sớm chiếu rọi qua song cửa, chiếu lên khuôn mặt hắn - vẫn còn ngỡ ngàng, nhưng lại mang một vẻ dịu dàng an tĩnh hiếm có.

Nguyễn Lập khẽ nghiêng người, cúi xuống hôn nhẹ lên trán ta.

Cái chạm thoáng qua, nhẹ đến mức như gió thoảng - nhưng đủ để khiến ta mở mắt, bắt gặp ánh nhìn của hắn đang thấp thoáng ý cười.

Hắn cười khẽ, giọng lẫn chút ngập ngừng:

“Thì ra nàng không tránh.”

Ta không đáp, chỉ nghiêng mặt đi, nói nhỏ:

“Hôm nay, ta phải gặp mặt mười tám vị tiểu thiếp của ngươi.”

Nguyễn Lập như bị nghẹn, ho khan một tiếng, đôi tai lại đỏ rực.

“Nếu nàng… không thoải mái thì không cần đâu. Ta chỉ nói thế gia ta nhiều người, không nhất thiết - ”

Ta liếc nhìn hắn, giọng bình thản:

“Là vợ cả, gặp thiếp thất của chồng - đó là lễ. Sao lại không?”

Hắn bất lực gãi đầu, cười khan, “Đông Diệp, nàng đúng là… không giống ai cả.”