Buổi trưa, đại sảnh phủ Thái sư ngập trong hương hoa.
Mười mấy vị tiểu thiếp của Nguyễn Lập lần lượt bước vào - người mặc áo lụa xanh, người cài trâm vàng, người vấn tóc cao, kẻ che khăn mỏng - rực rỡ chẳng khác gì một vườn xuân giữa nhân gian.
Tiếng vòng ngọc khẽ khàng, hương phấn quyện vào nhau.
Ban đầu, ai nấy đều giữ kẽ, hành lễ cẩn trọng, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Nhưng khi Nguyễn Lập bước vào, đi thẳng tới chỗ ta, rồi không chút do dự đưa tay kéo ta lại, để ta tựa vào lòng hắn, không khí bỗng thay đổi.
Một thoáng im lặng, rồi dần dần, từng người một - ánh mắt họ rưng rưng, khóe môi run run, như thể vui mừng thay cho hắn.
Ta kinh ngạc nhìn sang, thấy hắn quay đi tránh né, vành tai đỏ bừng.
Một người lên tiếng trước, giọng run rẩy:
“Ôi… công tử nhà chúng ta… cuối cùng cũng có người khiến chàng thật lòng.”
Người khác nối tiếp:
“Cầu mong người đối xử tốt với chàng, đừng để chàng lại uống rượu tới quên mình như trước.”
Lại một giọng nữa, nghèn nghẹn:
“Chúng ta đều biết, dù chàng có bao người bên cạnh, lòng chàng vẫn lạnh lẽo. Mong người giữ được nụ cười ấy cho chàng lâu hơn một chút.”
Ta ngồi yên, mím môi, không biết nên đáp ra sao.
Trước mắt là muôn gương mặt khác nhau - mỗi người một vẻ, một thân phận, nhưng đều hướng về ta bằng ánh nhìn hiếu kỳ, không ghen tỵ, không oán trách.
Trong khoảnh khắc ấy, ta bỗng thấy khó hiểu - chẳng lẽ người phong lưu, đào hoa nhất kinh thành mà ta từng nghe ,lại là người khiến mười tám người phụ nữ ấy đều mang vẻ… cảm kích đến thế?
Nguyễn Lập đứng bên cạnh, mặt đỏ như say, chẳng dám nói câu nào.
Ánh mắt hắn rối loạn, tay siết nhẹ cổ tay ta, rồi lại vội vã buông ra.
Hắn hướng ánh nhìn sang nơi khác, khẽ hắng giọng, như thể không chịu nổi bầu không khí này.
Ta khẽ nghiêng đầu, hỏi:
“Người thiếp thứ ba của ngươi - nàng ta bị bệnh, nên hôm nay không thấy đến ư?”
Nguyễn Lập sững lại, rồi cúi đầu rất thấp, giọng nhỏ đi rõ rệt:
“Giờ… vẫn chưa thể để nàng gặp.”
Thấy ánh nhìn của ta không đổi, hắn cuống quýt giải thích,
“Nhưng nàng tin ta đi, ta không hề có tình ý gì với người đó cả, nàng ấy chỉ là -”
Ta bật cười, cắt lời hắn:
“Không hiểu vì sao ngươi phải giải thích. Dù sao… cũng là thiếp của ngươi thôi mà.”
Nguyễn Lập ngẩng đầu, thoáng ngơ ngẩn nhìn ta.
Hắn lắp bắp nói nhỏ, gần như quên cả hít thở:
“Lần đầu tiên… ta thấy nàng cười lên thoải mái như vậy.”
Hắn ho khan một tiếng, khẽ nói thầm vào tai ta:
“Nàng không ghen… thật à…”, giọng điệu như có chút oán trách.
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
Ta ngả đầu vào vai hắn, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ, lồng n.g.ự.c lớn mà vững chãi. Ta rướn mình hôn lên má hắn, Nguyễn Lập hít vào một tiếng, dường như quên hẳn câu vừa hỏi.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sân gạch phủ Thái sư ngập nắng.
Nguyễn Lập vừa bước qua, đã thấy nơi mái hiên phía đông, mẹ kế hắn ngồi giữa đám thị tỳ, giọng cười the thé lan ra trong gió:
“Ngũ công tử phong lưu nhất kinh thành, nạp mười tám nàng thiếp mà vẫn chưa thấy tin vui… chẳng hay là phận con cái mỏng, hay thân thể yếu hèn?”
Đám người hầu bật cười rúc rích, ánh mắt soi mói chằm chằm xoáy thẳng vào hắn.
Nguyễn Lập chỉ khẽ nhếch môi, hành lễ cho đúng phép tắc rồi định rời đi.
Một vài thị tỳ cố tình bước ra chắn đường, mượn cớ đùa giỡn mà giữ lấy tay áo hắn, giọng cười nửa thật nửa trêu.
“Công tử à, sao lạnh lùng thế…” ả ta dí sát vào n.g.ự.c hắn, “đám kẻ hèn này chỉ cầu được một chút yêu thương thôi mà…”
Có kẻ khác bưng khay rượu, nửa đùa nửa thật kề sát chén ngọc vào miệng hắn:
“Hôm nay phu nhân nói muốn thử nghiệm vận khí, biết đâu… lại có người mang phúc?”
Tiếng cười lại bật ra, thấp thoáng ý muốn nhục mạ. Đám nữ tỳ bắt đầu uốn éo lại gần, có kẻ táo bạo đã kéo cả dây vạt yếm xuống.
Hắn không muốn so đo với nữ nhân, chỉ yên lặng né tránh, ánh mắt lạnh như băng giá.
Giữa lúc ấy, người của ả ta nửa mời mọc, nửa cưỡng ép đưa ta tới “chào hỏi”.
Hẳn ả vẫn còn ngứa mắt vì Nguyễn Lập không cho ta đến dâng lễ sau ngày cưới. Hắn nói rằng “Không phải mẹ ruột ta, không cần theo quy củ”, nên nay ả bày chuyện hạ nhục để chia rẽ vợ chồng.
Ta vừa định tìm cớ thoái lui, đã bị đám người hầu ép ngồi xuống bên cạnh ả.
Ả cười khúc khích, ngón tay gõ nhịp lên bàn:
“Nghe nói hai vợ chồng ngươi mới cưới đã yêu thương ân ái, hôm nay chi bằng cùng ta xem phu quân nàng… bản lĩnh ra sao?”
Ta khẽ liếc qua. Nguyễn Lập đứng giữa sân, áo bị nắm kéo tứ phía đang xộc xệch dần, gương mặt trầm tĩnh đến đáng sợ. Nhưng hai tay hắn đã đầy mồ hôi, mắt liếc nhìn sang phía ta.
Ta biết, nếu hắn muốn, chỉ một chiêu là đủ khiến cả bọn nữ tỳ bị gạt ra, nhưng hắn lại nhịn xuống. Dường như là… không muốn làm kẻ yếu bị thương.
Nhưng ta đoán, hắn có lẽ cũng muốn thử ta.
Ta mỉm cười, cúi đầu:
“Quả thật, ta còn nợ người một lần rót trà.”
Ả nhướng mày đắc ý, ngỡ ta đã chịu khuất phục.
Ta chậm rãi nâng ấm, rót ra một chén, thổi nhẹ.
Rồi, trong tiếng nín thở của cả sảnh, ta vẩy nhẹ cổ tay - tách trà chao nghiêng, dòng nước nóng hất thẳng xuống mặt ả.
Ả rú lên, tay ôm mặt, tiếng kêu thất thanh vang khắp sân.
Ta khẽ buông tay. Tiếng “choang” vang lên, hương trà vẫn còn bốc khói.
Cả sảnh im phăng phắc.
Ả ta còn chưa kịp phản ứng, ta đã cúi xuống, ngón tay nhẹ nhàng kề vào động mạch cổ.
Chỉ một ấn, mạch đập của ả như ngừng trong thoáng chốc.
Ta cúi đầu, nụ cười vẫn nhàn nhạt nơi khóe môi:
“Ta hành y đã lâu, nhưng dạo này được công tử nhà người nuông chiều, có chút quên nghề. Chỉ sợ nếu lỡ tay, mạch này… vỡ ra thì khó mà cứu được.” Ta nhấn mạnh từng chữ, “cả-mẹ-lẫn-con. Hoặc là ta nhẹ tay hơn… giữ lại cho người một mạng?”
“Ngươi dám…” - ả run lên bần bật.
Ta cười nhẹ, lại sắc bén như lưỡi dao:
“Nhưng mà, người không có con làm chỗ dựa, ta e… chẳng còn ai trong phủ muốn vì người mà đòi lại công bằng.”
Không khí nặng nề đến mức chỉ còn nghe tiếng gió quẩn trong mái ngói.