Ả run rẩy giây lát, rồi phất tay:
“Còn đứng đó làm gì! Lui hết đi!”
Đám tỳ nữ vội vã tản ra, không ai dám nhìn thẳng.
Ta mới buông tay, chậm rãi chỉnh lại cổ tay áo, như thể chỉ vừa thưởng trà.
Nguyễn Lập đứng bất động, vẻ mặt vẫn còn bàng hoàng.
Ta tiến lại gần, xốc lại vạt áo hắn.
Tiếng nguyền rủa tới lạc cả giọng vang lên phía sau.
Ta nắm lấy cổ tay hắn, giọng bình thản:
“Phu quân, về thôi. Ở đây ồn ào quá.”
...
Mãi tới khi đi tới mảng cúc cảnh trước sân viện của chúng ta, Nguyễn Lập mới như sực tỉnh. Hắn khẽ dừng lại rồi siết c.h.ặ.t t.a.y ta.
Ta quay lại, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn.
Chẳng phải hắn thăm dò ta xong rồi sao? Có gì để mà nhìn?
Thế nhưng hắn lại cười lên rạng rỡ, kéo ta vào lòng.
“Đông Diệp, vừa nãy nàng thật sự… làm ta sảng khoái lắm!”
Ta bật cười, gò má cọ vào vải áo hắn ram ráp:
“Sao nào? Mèo nhỏ xòe móng vuốt thật thú vị, khiến chàng muốn nạp ta làm tiểu thiếp thứ mười chín?”
Ta cảm thấy hắn ngừng thở một nhịp, cả người nóng lên, rồi cúi xuống ôm ta sâu hơn.
“Đừng trêu ghẹo ta nữa,” hắn đưa bàn tay lớn vuốt dọc lưng ta đầy ái muội, rồi ho khẽ, “ta sẽ… trừng phạt nàng đấy.”
Mặt ta bất giác cũng nóng bừng lên theo.
…
Sau mấy ngày tân hôn, Nguyễn Lập nhận được thư khẩn, mặt mày lộ rõ vẻ do dự.
Hắn đứng ngoài hiên, nắm lấy tay ta, mấp máy môi mấy lần mà không nói được câu nào.
Cuối cùng, hắn chỉ nghiêng người, tai đỏ ửng, lén hôn nhẹ lên môi ta, hơi thở run run như sợ chính mình quá đường đột.
“Ta phải ra ngoài mấy ngày,” hắn nói, giọng khàn khàn, “khi trở về… ta sẽ mang quà cho nàng.”
Ta nhìn theo bóng hắn đi khuất, áo choàng phấp phới giữa nắng chiều. Trong lòng không rõ là cảm giác gì.
Tiếng vó ngựa của hắn vang lên rồi dần tan mất, để lại không gian rộng lớn của phủ đệ xa hoa một sự tĩnh lặng lạ lùng.
Những ngày Nguyễn Lập vắng mặt, ta bắt đầu hiểu rõ hơn cái gọi là phủ Thái sư họ Nguyễn.
Nơi ấy không phải một tòa nhà, mà là một mạng lưới rối rắm như tơ nhện - chỉ cần kéo nhầm một sợi, vô số ánh nhìn sẽ lập tức đổ dồn về phía kẻ chạm vào.
Trong phủ, người thì kính cẩn, kẻ thì dè chừng. Chỉ vài ngày làm dâu, ta đã nghe được đủ lời rì rầm trong gió.
Đại công tử, Nhị công tử, Tứ công tử - cùng một phe, quyền thế lớn, nắm giữ binh quyền trong triều.
Còn Tam công tử cùng Nguyễn Lập - là một phe khác, thế yếu hơn, chật vật xoay sở trong chính nhà mình.
Có người hầu thấp giọng kể, Nguyễn Lập tuy phong lưu ngoài miệng, nhưng ở trong phủ này sống chẳng dễ dàng.
Ngoài đám huynh đệ ganh đua kia, còn có mẹ kế của hắn, người đàn bà trẻ đang mang thai. Ả ta luôn tìm cớ chặn người khác vào nơi cha hắn ở, ngoài sáng trong tối đều muốn gạt bỏ mấy đứa con trai không cùng huyết thống.
Đám đồng niên của hắn cũng chẳng để yên, luôn tìm cách giễu cợt, tranh giành danh vị.
…
Mấy vị tiểu thiếp thường lui tới thăm ta, khi thì mang theo rượu trái cây, khi thì nói chuyện phiếm.
Một hôm, khi trà đã nguội, một người bỗng hạ giọng, tò mò hỏi:
“Nghe nói Ngũ công tử tuy đào hoa nhưng thật ra rất điềm đạm… chuyện kia của chàng, chẳng hay người có thấy… khác thường chăng?”
Không khí khựng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một người khác lập tức bịt miệng nàng kia, trách nhẹ:
“Suỵt! Ngươi đúng là không biết giữ mồm. Dù ngươi từng ở kỹ viện, nay đã chuộc thân thì cũng nên biết chừng mực, sao lại nói năng bừa bãi trước mặt vợ người ta chứ.”
Mấy nàng khác thấy ta chỉ nhìn hiếu kỳ, không có ý trách mắng, liền nhỏ giọng bật cười khe khẽ.
Người bị trách đỏ mặt, cúi đầu im thin thít.
Ta khẽ nhấp trà, giọng bình thản:
“Chuyện đó, chẳng phải các ngươi rõ hơn ta sao?”
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, rồi không nhịn được bật cười khúc khích.
Một nàng cúi đầu, vừa cười vừa nói nhỏ:
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
“Người nào biết. Ngũ công tử của chúng ta… chạy nhanh lắm.”
Tiếng cười lan nhẹ như gió, xen lẫn hương phấn và tiếng chuông gió ngoài hiên.
…
Nguyễn Lập trở về trong đêm, áo choàng còn vương bụi đường, gương mặt vốn hay cười nay tối sầm, ánh mắt nặng như chì.
Ta vừa rót chén trà, hắn đã bước tới, giọng trầm xuống:
“Đông Diệp, rốt cuộc nàng là ai?”
Ta ngẩng đầu, bình thản nhìn hắn, không nói.
Hắn lại tiến thêm một bước, bàn tay siết chặt đến run run:
“Có phải… nàng chính là tiểu thư nhà họ Lê - gia tộc bị diệt môn mười năm trước?”
Bàn tay ta khựng lại, chén trà trong tay nghiêng đổ, nước tràn ra mặt bàn.
Ánh mắt hắn chạm vào ta, thấp thoáng vẻ chua chát:
“Dù sao nhà họ Nguyễn cũng không thể cưới một người mà không điều tra gì. Nhưng ta không hiểu… tại sao nàng phải giấu?”
Hắn cười nhẹ, tiếng cười lẫn cả nỗi nghi ngờ:
“Cha ta chính là người đã bắt được kẻ chủ mưu diệt môn nhà nàng, rửa nợ m.á.u cho Lê gia. Nàng đâu cần phải sống trốn trong bóng tối như thế nữa.”
Ta im lặng hồi lâu, nhìn làn trà loang ra trên mặt gỗ, khẽ thở dài:
“Ta tới đây, là có điều mưu cầu.”
Hắn sững lại.
Ta chậm rãi nói tiếp, ánh nhìn xa xăm:
“Giờ chàng đã biết, ta cũng không còn gì để che đậy. Em trai ta đã trọng thương từ mười năm trước, nay chỉ có Tuyết Ngọc Dược trong phủ chàng mới có thể cứu mạng. Nhưng thứ ấy là cống phẩm, sao có thể dễ dàng lấy ra. Ta vốn muốn lén lút mà trộm, hoặc lập công để xin ân điển, nhưng giờ có lẽ không thể nữa rồi.”
Ta ngẩng đầu, nhìn hắn, ánh nến lay động giữa hai người chúng ta:
“Giờ chàng đã biết thân phận ta. Vậy… có định đuổi ta đi không?”
Nguyễn Lập nhìn ta rất lâu, hơi thở dồn dập như muốn nói gì đó mà không sao nói được.
Cuối cùng, hắn thở ra một hơi thật dài, ánh mắt phức tạp, giọng khàn đi:
“Thì ra… nàng lấy ta đúng là vì tính toán.”
Ta khẽ mím môi.
Hắn lại hỏi, giọng run run như sợ nghe câu trả lời:
“Loại t.h.u.ố.c ấy… ta có thể lấy ra được. Nhưng mà… sau khi nàng chữa khỏi bệnh cho em trai, nàng sẽ rời đi sao?”
Ta ngơ ngác nhìn hắn.
Giữa ánh sáng mờ, hắn bỗng bước tới, ôm chặt lấy ta, hơi thở nóng hổi bên tai:
“Đông Diệp… đừng đi. Ta… ta đã thích nàng rồi.”
Hắn siết chặt hơn, không dám buông lỏng.
Ta nghe rõ nhịp tim hắn đập gấp gáp, còn ta - chỉ thấy trong lòng nặng trĩu.
Ngoài song cửa, mưa rơi lất phất.
Giữa tiếng mưa ấy, ta khẽ nhắm mắt, vùi đầu vào lồng n.g.ự.c hắn, lắng nghe nhịp tim hắn ấm áp, sống động.