Chúng ta một đường xuôi Nam.
Có lẽ là báo ứng.
Ngày thứ năm sau khi chúng ta đi,
Hồ nhân thật sự xâm lấn.
Vị hoàng đế trước kia khí phách lẫm liệt lúc này lại giấu giếm dân chúng,
dắt cả hoàng thất lặng lẽ rời thành, bỏ thành mà chạy.
Trong hoàng thành chỉ còn lại bách tính.
Kinh thành đã thất thủ,
không ai chống đỡ, không còn sức xoay trời.
Chúng ta nghỉ chân ở một khách điếm nơi trấn nhỏ,
thời cuộc loạn lạc, chỉ còn duy nhất một gian phòng.
Không kịp câu nệ nam nữ,
cứ vậy mà ở lại.
Đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày, ta được nằm trên giường.
Ta đổ tất cả đồng xu, bạc vụn và mấy món vàng bạc trang sức ra bàn,
dưới ánh đèn dầu mờ, dùng bàn tính mà Thẩm Khước dạy ta bấm bấm đếm đếm.
Ta tự cho rằng mình tuy vụng về, nhưng đã tiến bộ rất nhiều.
Hắn rửa ráy xong, thay bộ áo thô vải sần mà ta mua,
ngồi xuống bàn đối diện,
im lặng nhìn ta.
Bộ áo này khoác lên người hắn, thế nào cũng thấy không hợp,
nhưng lại khiến hắn bớt xa cách, thêm đôi phần khói lửa nhân gian.
“Chỉ bấy nhiêu bạc thôi ư.”
Hắn bỗng mở miệng, trong giọng mang chút trêu chọc.
“Muốn nuôi ta?”
Ta không dừng tay, cũng chẳng ngẩng đầu.
“Đủ.”
“Sao mà đủ?”
Ta cuối cùng tính xong, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn,
từng chữ, từng chữ, chậm rãi nhưng kiên định:
“Tiết kiệm một chút, tìm một nơi… không ai biết chúng ta. Ta… sẽ nấu thật nhiều món ngon, chúng ta mở… một quán ăn nhỏ. Bạc ta kiếm được, đều… đều đưa cho ngài.”
Hắn sững người.
Đêm đó, ta mệt đến vừa chạm gối liền ngủ.
Hắn là quân tử, nhường giường cho ta, tự mình ngủ dưới đất.
Lơ mơ nửa tỉnh nửa mê,
ta cảm thấy có người nhẹ nhàng kéo chăn cho ta.
Động tác rất khẽ, mang theo chút ngập ngừng lúng túng.
Ta mơ màng hé mắt, thấy Thẩm Khước ngồi bên giường,
dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, lặng lẽ nhìn ta.
Trên mặt hắn không còn nét khó chịu ban ngày,
chỉ còn một thứ cảm xúc phức tạp mà ta không hiểu nổi.
Giống như mờ mịt, lại giống như một loại trân quý sau mất mát.
Ta buồn ngủ quá, chưa kịp nghĩ sâu, đã ngủ say.
Chỉ là lần này, trong mơ không còn cảnh bị ức h.i.ế.p ở phủ viên ngoại,
không còn những bát thuốc đắng ở phủ hoàng tử,
cũng không còn lửa cháy ngút trời.
Chỉ có một quán ăn nhỏ, bốc hơi nóng hổi.
Có một thiếu niên miệng cứng tim mềm ngồi trên chiếc ghế dài trước cửa,
lười biếng phơi nắng,
đợi ta dọn hàng về nhà.
Mà bóng dáng ấy — rõ ràng chính là Thẩm Khước!
Ngày hôm sau.
Ta đem hết vàng bạc trong tay nải đi cầm.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tiền đổi được, ta đếm từng đồng mà chi tiêu.
Ta dùng hai đồng xu mua một cái bánh thô cứng.
Bẻ làm đôi, nửa lớn đưa cho hắn.
Hắn ban đầu không nhận, ta biết hắn thấy khó chịu.
Dù sao, trước kia ngay cả ở Cố phủ,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
hắn có bạc,
dù bị hạ nhân khi dễ, bữa ăn mỗi ngày vẫn dư dả.
Nào như bây giờ, không có lựa chọn.
“Ta không đói.”
Hắn lạnh lùng quay đầu.
Ta cũng không khuyên, chỉ cầm nửa phần của ta, từ tốn nhai từng miếng nhỏ.
Chẳng bao lâu sau, bụng hắn réo lên,
tiếng còn to hơn tiếng gió ngoài kia.
Ta không nhịn được, bật cười.
“Điện hạ, không ăn khói lửa nhân gian thì cũng phải ăn ngũ cốc nhân gian. Đây là cơm ta bỏ tiền mua nuôi ngài, ngài không ăn, chẳng phải lỗ vốn sao?”
Mặt hắn xanh rồi trắng, cuối cùng, dưới sự thúc giục của cái bụng,
hắn giật lấy bánh trong tay ta,
cắn một miếng mạnh đến như cắn vào tay ta.
Ta nhìn hắn ăn ngấu nghiến, trong lòng bao nhiêu ấm ức đã tan hết.
Chúng ta tiếp tục đi.
Đường gập ghềnh.
Nhưng cũng nhờ vậy mà nhìn thấy dân sinh cơ cực.
Ta giặt quần áo bên suối,
giặt sạch bộ thô y ngắn tay của hắn, rồi phơi trên cành cây.
Hắn, một hoàng tử được nuông chiều từ nhỏ, nào từng làm những việc này.
Lúc đầu ngay cả đốt lửa cũng không biết,
bị khói hun cho mặt mày lem luốc.
Quả thật thế gian đảo ngược.
Ngày trước, hắn mắng ta ngu ngốc.
Bây giờ, ta vừa mắng hắn tứ thể bất cần, ngũ cốc bất phân,
vừa nhét củ khoai nóng hổi nhất vào tay hắn.
Hắn từ chống cự, im lặng ban đầu,
đến giờ đã dần dần thích ứng.
Hắn sẽ, khi ta đếm bạc, ngồi yên một bên nhìn.
Hắn sẽ, khi ta bị tiểu thương lừa vài đồng,
lạnh mặt buông vài câu, khiến người ta ngoan ngoãn trả lại bạc.
Chúng ta như hai gốc cây đổ trong gió mưa,
nhưng rễ dưới đất lại quấn chặt lấy nhau.
Gió thế nào cũng chẳng thể bứt ra.
12
Ở một thị trấn nhỏ tên Thanh Thuỷ,
chúng ta tạm thời dừng chân.
Nơi này cách kinh thành rất xa.
Ta dùng chút bạc cuối cùng để thuê một quầy nhỏ nơi góc chợ,
nhờ người làm một tấm bảng gỗ,
trên đó là ba chữ ta nắn nót viết:
“Tang Ký Thực Quán.”
Bán những món ăn ta giỏi nhất —
bánh đường và mì.
Bánh đường là tay nghề bà ngoại truyền cho,
ngọt mà không ngấy, mềm dẻo vừa miệng.
Còn mì, là khi xưa cha mẹ bắt ta học,
để nấu cho đệ đệ ăn.
Ta đưa cho Thẩm Khước một tấm vải đã giặt đến bạc màu.
“Buộc vào.”
Hắn không động, ánh mắt lạnh đến mức muốn g.i.ế.c người.
“Ngài là tiểu nhị, ta là ông chủ.”
Ta nhìn hắn, từng chữ rõ ràng:
“Khách đến, ngài lo bưng trà rót nước, tiếp đón.”
“Ngươi dám ra lệnh cho ta?”
Giọng hắn trầm xuống, mang theo uy nghiêm bẩm sinh của hoàng tử.
Ta gật đầu, chỉ vào nồi mì bốc khói và chảo thịt băm thơm lừng:
“Làm việc, mới có cơm ăn.”
Hắn nhìn chằm chằm ta, lồng n.g.ự.c phập phồng.
Cuối cùng, hắn vẫn cầm lấy tấm vải, buộc qua loa vào thắt lưng.