Lên Ngọn Cành

Chương 6



Hắn nói:

 

“Tang Chi, Cố gia có tội, ắt phải chết.”

 

“Cả đám nô bộc cũng đều hèn hạ ác độc, c.h.ế.t cũng chẳng đáng tiếc.”

 

“Ta ở phủ này sáu năm, chỉ vì hôm nay.”

 

“Ta thù tất báo, bọn chúng càng phải chết.”

 



 

Nhưng ta cũng là nô bộc của Cố gia — ta chẳng phải cũng sẽ c.h.ế.t sao?

 

Ta run rẩy đến mức đứng không vững.

 

Mà độc trong người ta… nghĩ đến cũng biết, chẳng còn sống được bao lâu.

 

Hắn dường như nhìn thấu lòng ta,

 

môi mỏng khẽ động:

 

“Ngươi là người của ta, không thuộc về Cố gia.”

 

“Còn ngươi, c.h.ế.t cũng chẳng dễ vậy.”

 

“Không có lệnh của ta, ai dám để ngươi chết?”



 

07

 

Ta bị đưa vào phủ Tam Hoàng tử.

 

Nơi này so với phủ viên ngoại càng thêm xa hoa tráng lệ, nhưng cũng lạnh lẽo hơn gấp bội.

 

Ta từng nghĩ, Thẩm Khước giữ ta lại, là bởi tình nghĩa chủ – tớ,

 

hoặc ít nhất cũng vì mấy bát mì trường thọ năm nào.

 

Ta thậm chí đã ngây thơ mà mơ tưởng — có lẽ hắn sẽ thả ta tự do.

 

Hoặc, ít nhất, sẽ ban cho ta một công việc ổn định, an yên.

 

Dù sao, ta cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian.

 

Ít nhất, hãy để ta hưởng nốt vài ngày cuối bình yên.

 

Cho đến khi hắn lại triệu kiến ta.

 

Vẫn gương mặt ấy, đẹp đẽ động lòng,

 

nhưng nét bệnh nhược đã hoàn toàn biến mất,

 

chỉ còn lại uy nghiêm và lạnh lẽo của một Hoàng tử.

 

Hắn một chữ cũng không nhắc đến việc ta trúng độc.

 

“Ngươi biết vì sao ta giữ ngươi lại không?”

 

Giọng hắn trầm thấp, chẳng còn chút hơi ấm quen thuộc thuở xưa.

 

Ta ngơ ngác lắc đầu, trong lòng vẫn mang theo một tia hy vọng mong manh —

 

phải chăng hắn định giải độc cho ta?

 

Hắn sai người mang đến một bát thuốc đen đặc,

 

khuôn mặt chẳng có một tia cảm xúc.

 

Chẳng lẽ ta đoán đúng?

 

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, hắn mở miệng:

 

“Dù sao ngươi cũng chẳng còn bao ngày.”

 

“Nàng ta trúng cùng loại độc với ngươi.”

 

Ta ngây dại. “Nàng ta”? Là ai?

 

Nhưng rất nhanh, ta đã hiểu.

 

Ta bị đưa đến một tiểu viện hẻo lánh.

 

Ba bữa chẳng thiếu,

 

nhưng mỗi ngày đều có người mang đến từng bát thuốc đen đặc, mùi lạ,

 

bắt ta uống.

 

Sau đó, ghi chép lại mọi phản ứng trên người ta.

 

Ban đầu, ta chỉ chóng mặt, buồn nôn.

 

Về sau, bụng như bị đao cắt.

 

Rồi sau đó, toàn thân co giật, đau đến mức ta lăn lộn trên giường,

 

muốn cầu xin cũng chẳng thốt nổi một chữ.

 

Đến lúc này, ta đã hoàn toàn minh bạch —

 

hắn giữ ta lại, chẳng phải vì ta là Tang Chi,

 

mà vì ta là một đứa câm, c.h.ế.t cũng chẳng ai hỏi han.

 

“Nàng ta” hẳn là một vị quý nhân quan trọng với Thẩm Khước.

 

Và hắn — đang dùng ta làm người thử thuốc.

 

Ý định chuộc thân, ước nguyện mở quán ăn,

 

đều hóa thành bọt nước.

 

Ta nằm trên tấm phản gỗ lạnh lẽo,

 

mùi thuốc từ cơ thể mình bốc lên,

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

có lúc ta thậm chí chẳng phân rõ mình đang sống hay đã chết.

 

Ta biết, thân phận ta hèn mọn, không đáng đòi hỏi điều gì.

 

Nhưng giây phút này, ta hận hắn, hận sự lạnh lùng vô tình của hắn.

 

Những ngày ít ỏi còn lại,

 

cũng không thể để ta yên sao?

 

Nhưng trong chiếc lồng giam này,

 

ta chẳng còn sức mà hận.

 

Nửa tháng sau, ta đến kỳ nguyệt sự như thường lệ.

 

Kỳ lạ thay, cơn đau bụng xưa kia lại hoàn toàn biến mất.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Lẽ nào, độc trong ta đã được giải?

 

Ngày hôm ấy, Thẩm Khước cho mời Thái y.

 

Thái y bắt mạch, mày nở nụ cười:

 

“Điện hạ! Độc đã giải!”

 

Dù là vô tình, ta rốt cuộc cũng sống sót.

 

Như thế này, Thẩm Khước ắt hẳn rất vui.

 

Nàng ta… đã được cứu.

 

Thẩm Khước nhìn ta đang nằm trên giường, chẳng nói gì, chỉ hạ lệnh:

 

“Tiếp tục dùng thuốc, để phòng bất trắc.”

 

Thẩm Khước chỉ sợ nàng ta chịu chút tổn hại.

 

Còn ta? Ta chỉ là một nô tỳ.

 

Thuốc đắng tràn xuống cổ họng ta.

 

Cho đến một tháng sau.

 

Sáng hôm ấy, ta tỉnh lại từ cơn đau quặn dữ dội,

 

cổ họng ngứa đến khó chịu.

 

Ta nhịn không nổi, khẽ ho một tiếng —

 

nhưng tiếng ho ấy, không còn là tiếng khò khè rách nát như bễ lò rách.

 

Ta thử mở miệng, dốc hết sức, ép ra một âm thanh từ tận đáy họng:

 

“Nước…”

 

Tiếng khô khốc, chói tai,

 

nhưng rõ ràng vô cùng.

 

Nước mắt ta lập tức trào ra.

 

Ta… đã nói được rồi?

 

08

 

Thẩm Khước rất nhanh đã biết chuyện.

 

Hắn đến thăm ta, lúc ấy ta đang tựa vào đầu giường, khe khẽ đọc những câu trong 《Tam Tự Kinh》 mà ta học được từ hắn:

 

“Nhân chi sơ, tính bản thiện…”

 

Giọng ta vẫn còn khô khốc, nhưng từng chữ đều rõ ràng.

 

Hắn đứng nơi cửa, ngược sáng, ta chẳng thấy rõ nét mặt hắn.

 

Hắn chỉ nhàn nhạt nhìn ta một cái, không nói gì, xoay người rời đi.

 

Ta tưởng hắn hoàn toàn chẳng bận tâm.

 

Về sau ta mới biết, ở nơi ta chẳng nhìn thấy,

 

hắn ném từng tờ giấy ghi đầy phương thuốc vào chậu than.

 

Hắn có nỗi khổ khó nói với ta.

 

Lấy danh nghĩa thử thuốc, hắn lặng lẽ mời hết danh y khắp thiên hạ,

 

lại âm thầm hòa những dược liệu quý hiếm ấy vào thuốc,

 

từng chút một chữa lành cổ họng đã tổn hại của ta,

 

và giải trừ độc tố trong cơ thể ta.

 

Nhưng hắn chưa từng nói một lời.

 

Tâm tư của hắn, ta vĩnh viễn chẳng đoán được.

 

Nhưng ta biết, có thể mở miệng nói, ta đã có một tương lai mới.

 

Ta không còn là Tang Chi câm lặng, để người ta tùy ý xâu xé.

 

Đêm xuống, ta khẽ chạm vào cổ họng mình, cảm nhận sự rung động thật sự nơi dây thanh.

 

Trong mắt, một tia hy vọng mới bừng lên.

 

Thẩm Khước… rốt cuộc ngươi định làm gì?

 

09

 

Giọng ta mới hồi phục chưa bao lâu.

 

Những ngày này, Thẩm Khước lại ít khi ở trong phủ.

 

Hắn cũng không sai ta làm việc nặng,

 

thậm chí còn sắp xếp cho một nha hoàn đến ở cùng ta.