Nàng ấy tên Thái Nguyệt.
Rất thích nói chuyện.
Cả ngày trước mặt ta lải nhải không ngừng,
miệng chưa bao giờ chịu nghỉ.
Cũng nhờ vậy, nàng kéo ta vào trò chuyện, ép ta phải mở miệng đáp lại.
“Tang Chi, cô đến muộn nên không biết, Tam hoàng tử nhà chúng ta thật khổ.”
“Mẫu phi mất sớm, Hoàng thượng nhiều con trai, cũng chẳng thương ngài ấy.”
“Ngài mười bốn tuổi đã bị Hoàng thượng đưa đến Cố phủ tra án.”
“Cố phủ chỉ là phủ viên ngoại nho nhỏ, nhưng trong đó dính dáng rất nhiều chuyện. Tam hoàng tử của chúng ta phải gánh bao nhiêu áp lực mới hoàn thành được nhiệm vụ.”
“Khổ nhất là, ngài ấy còn phải mang cái thân phận ‘con riêng không được sủng ái’ mà sống, thử nghĩ xem ngài ấy chịu bao nhiêu tủi nhục.”
“Tang Chi, cô là người mà Tam hoàng tử mang từ Cố phủ ra. Cô nói xem,”
“Tam hoàng tử sáu năm nay, sống thế nào?”
Thẩm Khước ở Cố phủ trọn sáu năm.
Ta đến hầu hắn khi hắn mười bảy tuổi.
Trước đó,
những gì ta nghe về hắn chỉ là — cha không thương, phu nhân coi hắn như cái gai trong mắt, hận không thể hắn c.h.ế.t đi.
Đến cả thuốc hắn uống hằng ngày, cũng thỉnh thoảng bị bỏ lén chút độc dược “không c.h.ế.t được”.
Đám hạ nhân thì ai cũng dám ức h.i.ế.p hắn.
Hắn rõ ràng là hoàng tử,
không lạ gì, không lạ gì hắn lại chán ghét những người ở Cố phủ đến vậy.
Thái Nguyệt lắc lắc ta:
“Tang Chi, mau nói đi, đừng ngẩn người ra nữa, nói cho ta nghe một chút!”
Ta uống một ngụm nước,
rồi khẽ mở miệng:
“Thái Nguyệt tỷ, Tam hoàng tử quả thật đã chịu khổ nhiều, cũng rất cô đơn.”
Có Thái Nguyệt bên cạnh, ta nói nhiều hơn,
lời nói của ta dần dần chẳng khác người bình thường.
Thẩm Khước gần đây rất bận.
Nghe Thái Nguyệt nói, Hoàng thượng bệnh nguy kịch, chỉ còn vài ngày.
Thẩm Khước đã mấy hôm không về phủ.
Nghĩ đến tình hình triều đình rối loạn, với thân phận Tam hoàng tử, hắn dĩ nhiên phải cuốn vào đó.
Giọng ta cũng dần khôi phục như người bình thường.
Hoàng thượng băng hà.
Thái tử đăng cơ.
Thẩm Khước trở lại phủ.
Ta còn nghĩ hắn sẽ có lúc rảnh rỗi nghỉ ngơi, trong lòng đã tính nhân cơ hội cầu xin hắn, nhớ đến tình nghĩa xưa mà thả ta đi.
Ít nhất ta đã dùng thân thử thuốc thành công,
người mà hắn giấu trong lòng hẳn cũng đã khỏe lại.
Nhưng Tân đế vừa lên ngôi không bao lâu, liền đem mũi giáo chỉa thẳng vào Thẩm Khước.
Bọn thường dân như chúng ta, nào hiểu nổi những vòng xoáy chốn cung đình,
chỉ mơ hồ cảm nhận — Thánh thượng dường như chẳng hòa thuận với Thẩm Khước.
Lần này, thậm chí còn quang minh chính đại gán cho hắn một tội danh:
“Cấu kết Hồ nhân, mưu đồ phản nghịch.”
Kinh thành đại loạn,
ai ai cũng lo sợ,
xôn xao đòi Thánh thượng mau chóng xử trí Thẩm Khước.
Tin truyền đến vương phủ.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thái Nguyệt tức giận bất bình:
“Tang Chi! Đây rõ ràng là vu oan giá họa!”
“Cô không biết chứ, trước kia khi Vương gia còn là Tam hoàng tử, ngài ấy đã chịu không ít khổ, ở hậu cung luôn bị ức hiếp, giờ còn phải chịu thêm bao nhiêu tội nữa đây!”
“Cái gì mà cấu kết Hồ nhân! Thật đúng là hôn quân!”
Không cần Thái Nguyệt nói, ta cũng nghe đầy tai những lời đồn trong thành,
nghe thật nực cười:
“Tam vương gia đúng thật là sao chổi, đến phản quốc cũng dám!”
“Tam vương gia mang huyết mạch hoàng thất, hưởng vinh hoa, dùng bách tính nuôi thân. Dù Hồ nhân có xâm lấn, cũng nên ở lại đồng cam cộng khổ, thủ thành tử tiết! Lại còn cấu kết Hồ nhân! Thánh thượng nhất định phải nghiêm trị!”
Những kẻ ấy, thật sự hồ đồ.
Chưa rõ chân tướng mà đã đoán bậy phán càn.
Huống hồ, Thẩm Khước là huyết mạch hoàng thất, nào phải loại người mà họ có thể tùy tiện chê trách.
Lần này, Thánh thượng lại làm việc nhanh đến lạ.
Nói rằng “bằng chứng xác thực”, thư từ qua lại toàn bộ là bút tích của Thẩm Khước, không chối cãi được.
Nể công lao năm xưa, miễn tử tội,
phán lưu đày ngàn dặm, vĩnh viễn không được hồi kinh.
Ba ngày sau thi hành.
Vương phủ nặng nề đến c.h.ế.t lặng.
Ta nhìn Thẩm Khước, hắn vẫn bình tĩnh, chỉ là đáy mắt nhiều thêm một tia quyết tuyệt.
Hắn trao một tấm binh phù cho tâm phúc, thấp giọng dặn dò điều gì.
Cuối cùng, hắn nhìn ta, giọng bình thản đến lạnh lẽo:
“Ta cho ngươi rời đi.”
“Ngươi mau đi đi, số bạc trong hà bao ngươi tích góp, đủ cho ngươi mở một quán ăn sống qua ngày.”
Khoảnh khắc ấy, lòng ta như bị ai xé một nhát thật sâu.
Từ trước đến nay, ta luôn mong hắn nói những lời này.
Nhưng không ngờ, đến khi nghe được,
lại là trong tình cảnh như thế.
Ta từng hận hắn, từng oán hắn,
thấy hắn tàn nhẫn, nhưng ta không phải hắn, làm sao hiểu được nỗi đau hắn mang.
Nhưng những năm tháng ta ở cạnh hắn —
là hắn, trong lúc ta tuyệt vọng nhất, dạy một nha hoàn nhỏ bé như ta học chữ, tính toán.
Miệng hắn cay độc, hay mắng ta,
nhưng hắn không bao giờ giẫm ta xuống thêm.
Ở Cố phủ, nhờ hắn mà ta ăn uống cũng tốt hơn nhiều.
Ta nhìn ra, hắn không phải người tuyệt tình tuyệt nghĩa.
Hắn thậm chí còn vô tình chữa khỏi căn bệnh câm của ta.
Ta không thể khoanh tay nhìn hắn bị lưu đày đi chết.
Nếu có chết, cũng phải c.h.ế.t trong sạch.
Mang một thân nhơ nhuốc xuống suối vàng, không chỉ ta không cam lòng, mà còn khiến Diêm Vương thêm phiền.
Ta chạy về phòng, lật gạch dưới giường,
gom hết số bạc ta cất giấu —
những cây trâm vàng, ngọc bội, bạc vụn,
tất cả cuộn vào một tay nải.
Đó là toàn bộ gia sản của ta.
Ta tiện tay chộp lấy một cây gậy gỗ chống cửa sổ.
Ta lao đến trước mặt hắn, hắn vẫn bình tĩnh.
Thấy ta xông vào, chỉ khẽ nhíu mày,
rồi phẩy tay đuổi hết người xung quanh.