Lên Ngọn Cành

Chương 8



Rất đúng ý ta.

 

Ta há miệng, vì căng thẳng và gấp gáp, cổ họng lại khô khốc khàn đặc,

 

nói ra câu chẳng trọn vẹn:

 

“Đi… đi với ta!”

 

Thấy ánh mắt hắn sững sờ,

 

ta gom hết can đảm cả đời, dùng giọng nói vẫn còn lắp bắp, lớn tiếng thốt ra:

 

“Đi… đi với ta! Ta… ta… sẽ kiếm bạc… nuôi… nuôi ngài!”

 

Hắn ngẩn người.

 

Có lẽ vì bị sự táo bạo của ta làm chấn động,

 

hoặc có lẽ vì đây là lần đầu tiên hắn nghe ta nói một câu hoàn chỉnh.

 

Nói xong, mặt ta đỏ bừng.

 

Hắn cúi người, nắm lấy vai ta, trong mắt mang theo lo lắng:

 

“Cổ họng ngươi…”

 

Hắn đang lo cho ta ư?

 

Không kịp nghĩ nhiều.

 

Chính lúc này!

 

Ta nhân hắn đang phân thần, chộp lấy cây gậy,

 

dốc hết sức lực, nện mạnh xuống sau gáy hắn.

 

“Bộp!” một tiếng nặng nề.

 

Thân hình cao lớn của hắn lảo đảo,

 

đôi mắt đầy khó tin nhìn ta, rồi ngã thẳng xuống.

 

Ta chưa từng đánh người,

 

không ngờ người đầu tiên ta đánh trong đời — lại là một Vương gia.

 

Ta buông gậy gỗ, lén liếc ra cửa sổ.

 

Quanh đây không còn thị vệ của hắn.

 

Rất tốt.

 

Ta gom hết sức, thay cho hắn bộ áo thô bố Thái Nguyệt tìm cho ta,

 

rồi lôi hắn ra khỏi phủ hoàng tử,

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

nhân lúc canh phòng lỏng lẻo,

 

vật vã kéo hắn thoát ra khỏi cổng thành.

 

Thái Nguyệt đã giúp đỡ rất nhiều.

 

Lần đầu tiên, nàng không nói một lời thừa.

 

Trên gương mặt, chỉ có hy vọng.

 

Nàng dúi số bạc nàng tích góp vào tay ta:

 

“Tang Chi, Tam vương gia trông cậy vào cô. Ta thường ngày không dành dụm được nhiều, đây… tất cả đều cho cô.”

 

Mắt Thái Nguyệt sáng rực.

 

Nàng đặt hết niềm tin lên người ta.

 

Ta ôm nàng,

 

“Cảm ơn tỷ đã tin ta.”

 

Thái Nguyệt véo má ta:

 

“Đương nhiên! Chủ tử tin tưởng cô, ta tự nhiên cũng tin!”

 

“Tang Chi, chủ tử không nói cho cô biết ngài ấy tự ý chữa cổ họng cô, là vì có nỗi khổ tâm.”

 

“Đợi ngài ấy tỉnh dậy, tự ngài ấy sẽ giải thích với cô.”

 

“Còn nữa! Chủ tử biết ta nói nhiều, cố ý cho ta ở cạnh cô, để ép cô mở miệng trò chuyện, giúp cô tập nói!”

 

“Chủ tử ngài ấy… đối với cô không giống người khác đâu…”

 

Thái Nguyệt chẳng màng gì khác,

 

ngó trước nhìn sau:

 

“Mau đi, trước hết thoát khỏi đây.”

 

“Ta chờ tin tốt!”

 

“Chờ chủ tử trở về!”

 

Thái Nguyệt rời đi, chỉ còn ta và Thẩm Khước.

 

Ta nhìn gương mặt trắng trẻo của hắn,

 

cắn răng, vốc một nắm tro bôi loang lổ lên mặt hắn.

 

Vậy mới chẳng ai nhận ra.

 

Nhưng,

 

hắn nặng quá, còn nặng hơn tất cả những thùng nước ta từng gánh.

 

Trong cơn loạn thế, hắn như một kẻ vướng víu,

 

ta hoàn toàn có thể bỏ hắn lại mà chạy.

 

Nhưng trong tim ta, có một ngọn lửa bùng lên.

 

Ta kéo hắn, từng bước một,

 

kiên định dắt hắn về phía con đường sống.

 

Hắn — xứng đáng.

 

10

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta dừng chân trong một ngôi miếu Sơn Thần đổ nát bên ngoài thành.

 

Ta thật sự không kéo nổi hắn nữa.

 

Chỗ này người qua lại thưa thớt, an toàn hơn nhiều.

 

Cú đánh khi nãy, ta đã dốc hết sức lực.

 

Thẩm Khước chậm rãi tỉnh lại khi trời gần tối.

 

Hắn nhìn bộ áo thô vải sần ta thay cho hắn,

 

lại nhìn bộ dạng chật vật thê thảm của ta,

 

lập tức hiểu tất cả.

 

“Tang Chi, gan ngươi to thật!”

 

Hắn định ngồi dậy,

 

nhưng vì cơn đau sau gáy mà hít mạnh một hơi lạnh:

 

“Giỏi lắm!”

 

Ta đưa phần lương khô đã ủ ấm trong n.g.ự.c cho hắn,

 

hắn hất tay ta ra.

 

“Tang Chi, sao ngươi phải làm thế?”

 

“Ta không thể bỏ đi!”

 

“Chẳng phải như thế sẽ càng khẳng định tội danh của ta sao?”

 

Hắn nghiến răng, từng chữ như rỉ m.á.u từ kẽ răng.

 

Ta nhìn thẳng hắn, lần đầu tiên không né tránh, không sợ hãi.

 

Dựa tường, thở hổn hển,

 

nhưng lưng vẫn thẳng,

 

đón lấy ánh mắt hắn.

 

Giọng nói ta, sau cả ngày bôn ba, đã khàn đặc,

 

không còn lưu loát,

 

nhưng mỗi chữ đều rành rọt:

 

“Ngài ở lại chờ bị lưu đày chẳng phải càng khẳng định tội danh sao?”

 

“Vương gia, từ ánh mắt của ngài, ta chẳng thấy ý định phản kháng — vì sao?”

 

“Ngài chẳng còn vướng bận gì sao?”

 

“Ngoại tổ mẫu ta từng nói, ‘Giữ được núi xanh, lo gì thiếu củi đốt.’”

 

Lời vừa dứt, ta thấy trong mắt hắn thoáng qua một tia lo lắng.

 

“Cổ họng ngươi?”

 

Cả ngày bôn ba, không uống ngụm nước, đương nhiên cổ họng ta đã khô khốc.

 

Nhưng đến lúc này, hắn vẫn để tâm đến giọng ta?

 

Ta khựng lại, hít sâu, nói câu tiếp theo:

 

“Giờ ta… đã cứu ngài, từ nay ngài phải sống vì ta!”

 

Trong miếu Sơn Thần, tĩnh lặng như chết.

 

Thẩm Khước hoàn toàn sững sờ.

 

Đôi mắt hoa đào đẹp đẽ ấy ngập tràn kinh ngạc chưa từng có.

 

Hắn chưa bao giờ nghĩ, sẽ có ngày —

 

hắn bị một nha hoàn câm từng hầu hạ mình,

 

quyết định cả chuyện sống chết.

 

Thậm chí còn phải vì nàng mà sống tiếp.

 

Thật lâu sau,

 

hắn nhìn ta,

 

ngọn lửa giận trong mắt dần tắt,

 

thay thế bằng một cảm xúc phức tạp ta chẳng thể đoán.

 

Hắn không phản bác nữa,

 

chỉ lặng lẽ nhìn ta,

 

nhìn miếng lương khô dính bụi bị hắn hất xuống đất.

 

Hắn mở miệng:

 

“Vậy thì ta sẽ sống.”

 

11

 

Những ngày sau khi rời khỏi kinh thành.

 

Còn khổ cực hơn cả thời ta làm nha hoàn hèn mọn nhất ở phủ viên ngoại.

 

Chúng ta trú tạm trong ngôi miếu Sơn Thần đổ nát, gió lùa tứ phía.

 

Đêm xuống lạnh buốt, ta chỉ có thể ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối run rẩy.

 

Thẩm Khước thì tựa bên đống cỏ khô, ngồi thẳng tắp như tùng, chẳng rên nửa lời.

 

Rời khỏi kinh thành, hắn thay đổi rất nhiều.

 

Ngày trước, ở Cố phủ, hắn miệng độc như dao;

 

sau khi khôi phục thân phận hoàng tử, hắn lạnh lùng khó dò.

 

Bây giờ, lời nói trong miệng hắn ít đến đáng thương,

 

khiến ta thậm chí… có chút không quen.