Leo Lên Cành Cao

Chương 3



Mới ba bốn trượng quất xuống, dưới thân lục di nương đã rỉ máu, tiếng kêu la cũng dần tắt lịm.

 

Ta chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, cổ họng khô khốc.

 

Hầu gia cũng đến rồi.

 

Chỉ lặng lẽ đứng xem bộ dạng m.á.u me đầm đìa của lục di nương.

 

Chỉ tiếc nuối buông một câu: "Đáng tiếc thật."

 

Sau đó quay đầu dặn dò phải chăm sóc cô cô cho tốt.

 

Từ đầu đến cuối thản nhiên như không, chẳng lộ chút đau lòng nào.

 

Hài tử, nữ nhân, dường như trong mắt hắn chỉ là vật phẩm mà thôi.

 

Thì ra, hầu gia lại là kẻ bạc tình như thế.

 

Bảo sao hầu phu nhân phải quản chặt đại công tử, mong hắn gánh vác vinh quang cho gia tộc.

 

Chờ hầu gia đi rồi.

 

Hầu phu nhân nhìn chằm chằm lục di nương, bỗng cười khẩy khinh bỉ: 

 

"Chỉ dựa vào chút sủng ái mà đòi trèo lên đầu ta? Nữ tử trẻ trung xinh đẹp ngoài kia thiếu gì? Làm người, đừng tự coi mình là ghê gớm lắm."

 

Bà sai nha hoàn đem ra đủ thứ đồ.

 

Lụa là gấm vóc, son phấn nước hoa, vàng bạc châu báu.

 

Những thứ ấy, từng là giấc mộng tha thiết của ta.

 

Cô cô nằm trên giường, ánh mắt chầm chậm lướt qua từng món đồ kia.

 

Cuối cùng lộ ra một nụ cười yếu ớt.

 

Hầu phu nhân hừ lạnh, than rằng: 

 

"Nói đến các thiếp thất của hầu gia, người mà ta nể nhất chính là ngươi — Trần Thanh Thảo. Biết liều mạng, từ đầu đã rõ mình muốn gì. Hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, sau này ta sẽ không bạc đãi ngươi."

 

Trong phòng dần trở nên yên tĩnh.

 

Ta bước ra từ sau rèm, nhào tới bên giường cô cô, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của người mà khóc mãi không thôi.

 

Cuối cùng ta đã hiểu vì sao cô cô chưa từng nhắc gì đến đứa bé trong bụng.

 

Cũng hiểu vì sao người lại đem những thứ ta làm cho đứa nhỏ cất kỹ khóa lại.

 

Thì ra, đứa bé ấy ngay từ đầu đã không thể giữ được.

 

Thấy ta khóc mãi không dừng, cô cô có chút không kiên nhẫn mà nói: 

 

"Khóc cái gì mà khóc? Kêu ngươi đi ngươi không chịu, giờ lại nhìn thấy ta thê thảm thế này. Trần Kiều Kiều, ngươi muốn làm thiếp, ta không ngăn cản.” 

 

“Chỉ có điều, hôm nay ngươi nên hiểu rõ một việc: đường do mình chọn, thì đừng hối hận. Muốn cái gì, ngay từ đầu phải nghĩ cho thông suốt. Đừng đứng núi này trông núi nọ, do dự không quyết. Đây là điều duy nhất ta có thể dạy ngươi."

 

Ta lau nước mắt, lấy ra viên kẹo mơ trong gói giấy dầu mới mua, nhét một viên vào miệng cô cô.

 

Ta nghẹn ngào nói: "Cô cô, ăn kẹo rồi sẽ không còn đau nữa."

 

Môi cô cô khẽ run, nơi khoé mắt rịn ra một giọt lệ.

 

Chờ cô cô ngủ say.

 

Bên ngoài đêm tối dày đặc, ta cầm gói thuốc đi tìm Phó Thời Diễn.

 

Có lẽ trong phòng bí bách, Phó Thời Diễn đốt một chiếc đèn lồng, ngồi dưới hành lang.

 

Hắn cúi đầu vuốt ve bụng mình, trên mặt lại hiện lên vẻ dịu dàng ta chưa từng thấy.

 

Hắn thật sự trông mong đứa bé ấy sao?

 

Nhưng sao có thể để nó được sinh ra?

 

Một nam nhân như hắn, lại làm ra chuyện kinh thế hãi tục thế này.

 

Nếu bị người đời phát hiện, chẳng phải sẽ bị coi là yêu quái mà thiêu sống hay sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đầu óc ta rối loạn, bước đến trước mặt hắn.

 

Phó Thời Diễn nghiêng đầu nhìn ta, cười nói: 

 

"Thêm ít lâu nữa, hài tử sẽ biết đạp rồi. Lần này nàng có thể ở bên con lớn lên, để nó khỏi phải vừa chào đời đã cô độc, luôn phải ngưỡng mộ kẻ khác có mẫu thân."

 

Câu nói ấy chua xót đến nhường nào! Như thể hắn đã từng sinh con một lần vậy.

 

Ta gắng gượng nở một nụ cười.

 

Phó Thời Diễn liếc sang thứ ta cầm trong tay, hỏi: "Mua gì thế?"

 

Bị hắn hỏi như vậy, gói thuốc phá thai trong tay ta bỗng nặng trĩu, chẳng thể nào nâng nổi.

 

Ta nhớ lại khi cô cô mất con, bao nhiêu đại phu tới khám, cuối cùng vẫn như mất nửa cái mạng.

 

Nếu ta cứ để Phó Thời Diễn uống chỗ thuốc này, ai biết được liệu hắn có c.h.ế.t không?

 

Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, ta đưa gói kẹo mơ ra.

 

Phó Thời Diễn bóc một viên bỏ vào miệng, lông mày giãn ra, nét mặt như thể vừa ăn được tiên đan.

 

Haiz, kỳ thực cô cô đã qua giai đoạn nghén từ lâu, ta tự dối mình nói là mua cho cô cô.

 

Nhưng thật ra, là mua cho Phó Thời Diễn.

 

Ta nhớ hồi cô cô mang thai hai tháng, chỉ muốn ăn mấy thứ vị đậm.

 

Khi đi ngang cửa tiệm, như có ma xui quỷ khiến, ta bước vào, mua một gói kẹo mơ.

Hồng Trần Vô Định

 

Không thể tiếp tục thế này được nữa.

 

Chậm thì sinh biến.

 

Ta phải đưa Phó Thời Diễn về trấn Thanh Thuỷ, tìm đại phu giúp hắn phá thai!

 

06

 

Nói đi là đi, tuyệt không do dự.

 

Bằng không đợi bụng Phó Thời Diễn lớn rồi, thì hối hận cũng không kịp.

 

Sáng sớm, ta đến Cảnh viên tìm tam công tử, định viện một cớ để cáo từ.

 

Ta thức suốt đêm làm một chiếc túi thơm thật tinh xảo, tặng hắn mang theo người.

 

Như vậy, hắn sẽ không quên ta.

 

Nhìn vật nhớ người, ngày sau còn có thể gặp lại.

 

Nào ngờ, vừa bước vào thư phòng, ta liền bị người bắt lại!

 

Hoá ra là Hầu phu nhân dẫn theo một đám nha hoàn, khí thế bừng bừng tới Cảnh viên.

 

Ta cũng chẳng sợ gì.

 

Cùng lắm cũng chỉ là quyến rũ một vị tam công tử thứ xuất.

 

Hơn nữa, giữa ta và hắn cũng chưa có chuyện gì thực sự.

 

Ai dè, Tứ tiểu thư vừa trông thấy ta liền hô lớn: 

 

"Mẫu thân! Chính là Trần Kiều Kiều này không an phận! Giả làm nha hoàn lẻn vào Cảnh viên dụ dỗ đại ca!"

 

Ta ngẩng đầu, khó tin mà đối diện ánh mắt của Tứ tiểu thư.

 

Trong mắt nàng ta lóe lên sự xảo quyệt và tinh ranh, đâu còn chút nào dáng vẻ ngây thơ khi chơi đùa cùng ta.

 

Nàng ta tiến đến gần, thấp giọng nói một câu: 

 

"Ngươi là thứ tiện nữ hèn mọn, cũng dám mơ mộng hoá phượng hoàng bay lên cành cao ư? Nằm mơ đi!"

 

Thì ra tam công tử lại chính là đích tử của hầu phủ!

 

Tim ta thắt lại, chỉ cảm thấy kiếp này khó mà thoát nổi.

 

Nhị tiểu thư từng ngàn lần dặn dò, không được để ý tới đại công tử.