Leo Lên Cành Cao

Chương 4



Đại công tử tương lai phải kế thừa tước vị, tất phải giữ mình trong sạch, gánh vác cơ nghiệp đang suy bại của hầu phủ.

 

Huống hồ phu nhân đã sớm có ý muốn hắn cưới tiểu thư dòng chính nhà quyền quý, tuyệt không cho phép để tâm đến nha hoàn hay thiếp thất.

 

Hầu phu nhân ngồi trước bàn, nhìn bài văn của đại công tử, thở dài: 

 

"Bị nhốt ở Cảnh viên mấy tháng, bài vở quả nhiên tiến bộ vượt bậc, xem ra mùa xuân năm tới có hy vọng vào được nhất giáp."

 

Ta nín thở, không dám thốt lời nào.

 

Hầu phu nhân ngẩng đầu nhìn ta, quát lớn: 

 

"Còn đứng đó làm gì! Kéo ra ngoài đánh thật mạnh cho ta!"

 

Ta lập tức nghĩ tới cảnh lục di nương bị vén váy, đè trên ghế dài đánh tới đổ máu.

 

Ta nhanh chóng quỳ xuống đất, không chút do dự nói: 

 

"Phu nhân xin nghe tiểu nữ một lời! Tiện nữ xuất thân hèn mọn, quả thực có lòng muốn trèo cao. Nhưng cũng biết rõ phu nhân đã dặn đi dặn lại, tuyệt không được quyến rũ đại công tử, tiểu nữ nào dám vọng tưởng?” 

 

“Dù không vì bản thân, cũng phải nghĩ cho cô cô. Chẳng qua là tiểu nữ nhận nhầm đại công tử thành tam công tử, mới suýt chút nữa phạm sai lầm!"

 

Ta nghe thấy hầu phu nhân bật cười lạnh một tiếng.

 

Ta càng thêm khiêm nhường cúi đầu nói: 

 

"Chỉ mong phu nhân rộnglượng tha cho tiểu nữ một lần, tiểu nữ sẽ lập tức rời phủ."

 

Hầu phu nhân lạnh nhạt đáp: 

 

"Ta còn tưởng ngươi định dựa vào mối quan hệ với con ta mà uy h.i.ế.p ta, không ngờ lại là kẻ biết tiến biết lùi. Đứng lên đi."

 

Lúc này ngoài cửa truyền đến một tiếng gấp gáp.

 

"Mẫu thân!"

 

Thì ra đại công tử đã về.

 

Hắn vừa nhìn thấy ta, liền muốn chạy tới nắm tay ta.

 

Ta vội đưa mắt ra hiệu.

 

Đại công tử lập tức đi đến bên hầu phu nhân, thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi cười nói: 

 

"Mẫu thân sai con lên chùa cầu phúc, còn người lại đến Cảnh viên kiểm tra bài vở của con. Vậy những ngày này con có lười biếng không?"

 

Tứ tiểu thư giả vờ ngây thơ hỏi: 

 

"Đại ca, sao Trần tỷ tỷ lại giả làm nha hoàn tới Cảnh viên? Ta thấy trên giá báu có rất nhiều đồ nhỏ của nữ nhân, chẳng lẽ, tỷ ấy ở đây?"

 

Con bé mới chừng ấy tuổi, mà đã thâm độc đến thế!

 

Ta lập tức nói: 

 

"Cảm tạ đại công tử mấy ngày qua vì nể mặt Phó Thời Diễn mà thuê ta làm nhạc sư. Nay trong nhà có chuyện, ta phải cáo từ."

 

Hầu phu nhân liền nở nụ cười: "Không ngờ ngươi và Phó đạo trưởng là người quen cũ."

 

Đại công tử cười tiếp lời: 

 

"Đúng vậy, Trần cô nương giỏi đánh đàn tỳ bà, lúc con đọc sách tâm không tĩnh, nghe một khúc liền thấy sáng tỏ thông suốt."

 

Tứ tiểu thư vẫn không cam lòng: 

 

"Trần tỷ tỷ xuất thân như vậy, sao có tiền học tỳ bà? Đại ca chẳng phải đang nói dối đó chứ?"

 

Để chặn miệng nàng ta, ta ôm đàn tỳ bà đánh một khúc.

 

Tứ tiểu thư còn định nói tiếp, Hầu phu nhân liền ra lệnh, bảo nàng đi ra ngoài chơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trong thư phòng chỉ còn lại ba người chúng ta.

 

Đại công tử lặng lẽ quỳ xuống đất.

 

Hắn bình tĩnh nói: 

 

"Mẫu thân, con biết những lời khi trước chẳng thể giấu được người. Chỉ là vì có tứ muội ở đó, nên người mới phối hợp để giữ thể diện cho con. Trần cô nương nhận nhầm con thành tam đệ, là con nổi lòng đen tối, chưa từng đính chính."

 

Ta nín thở.

 

Hầu phu nhân tự tay đỡ đại công tử dậy, ánh mắt đầy thương xót: 

 

"Con là miếng thịt rơi xuống từ thân ta, làm sao ta lại không thương. Nhưng có vài chuyện, con nhất định phải nghe theo ta. Minh Xuyên, chỉ cần con thuận lợi kế thừa tước vị, thành gia lập nghiệp, đến lúc đó mẫu thân sẽ đích thân làm chủ, rước Trần Kiều Kiều vào phủ làm thiếp."

 

Bà vừa nói, vừa nhìn về phía ta: 

 

"Chỉ là, không phải bây giờ. Ngươi cứ về đi, bạc ta sẽ không thiếu cho ngươi. Phải để ngươi về quê một cách phong quang, xem như không uổng công ngươi đến đây một chuyến."

Hồng Trần Vô Định

 

Được làm thiếp của đại công tử.

 

Chẳng khác gì chiếc bánh bao to từ trên trời rơi xuống, khiến ta choáng váng cả đầu óc.

 

Ta chưa kịp ngẫm kỹ niềm vui trong lòng, chỉ biết theo bản năng quỳ xuống tạ ơn phu nhân.

 

Ta nhìn đôi giày của phu nhân và đại công tử, nuốt hết mọi cảm xúc ngổn ngang trong lòng.

 

Cô cô nói quả không sai: muốn thứ gì, nhất định phải nghĩ cho rõ ràng, tuyệt đối không được do dự hay hối tiếc.

 

07

 

Ta đến hầu phủ chỉ với hai bàn tay trắng, nghèo rớt mồng tơi.

 

Lúc rời đi, lại ngồi xe ngựa, xe chất đầy lễ vật.

 

Ra khỏi thành, không ngờ đại công tử lại tới tiễn ta.

 

Trong mắt hắn ẩn chứa nỗi sầu cùng lưu luyến mà ta khó lòng đoán thấu.

 

Ta nghĩ một chút, dịu giọng nói: 

 

"Đại công tử, những ngày qua, Kiều Kiều khắc ghi trong lòng, suốt đời không quên."

 

Không ngờ hắn lại chua xót thở dài: 

 

"Trong lòng nàng, kỳ thực vẫn trách ta không thể vì nàng mà đối đầu với mẫu thân, đúng không?"

 

Ta chớp mắt.

 

Hắn đột nhiên ôm chầm lấy ta: 

 

"Trần Kiều Kiều, nàng chờ ta. Nhiều nhất hai năm, ta nhất định cho nàng một danh phận. Đến lúc đó, nàng không cần phải khép nép trước mẫu thân ta, cũng không cần nhẫn nhịn chịu thiệt, bị tứ muội vu hãm mà chẳng nơi giãi bày."

 

Khoé mắt ta liếc thấy rèm xe ngựa lay động.

 

Không rõ có phải Phó Thời Diễn đang nhìn hay không.

 

Ta cắn răng, để lại một nụ hôn nhẹ lên má đại công tử.

 

Đại công tử buông ta ra, vuốt mái tóc mai của ta, khẽ cười bất đắc dĩ:

 

"Nàng đó, nàng đó…"

 

Hắn trao cho ta một tay nải, dịu dàng nhìn ta nói: 

 

"Bên trong là vài bộ y phục đang thịnh hành ở kinh thành, khi về trấn Thanh Thuỷ, nàng thay vào rồi hẵng về nhà, bảo đảm sẽ khiến người người ngưỡng mộ."

 

Nếu trước đây ta chỉ có hai phần thật lòng với hắn, thì nay nhận được y phục, đã tăng lên năm phần rồi!

 

Hắn sao lại biết ta vẫn luôn tiếc nuối vì chưa may nổi vài bộ y phục đẹp!