Đại công tử bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của ta, liền mỉm cười.
Hắn nhẹ giọng: "Kiều Kiều, nàng gọi một tiếng tên ta được không?"
Trong xe ngựa vang lên một tiếng động.
Ta biết là Phó Thời Diễn đang cố tình gây chuyện, trong lòng hoảng loạn.
Ta quay lại xe.
Phu xe giục ngựa tiếp tục lên đường.
Phó Thời Diễn bình tĩnh nhìn ta, không nói một lời, lặng lẽ cầm kẹo mơ ăn.
Trong sự yên tĩnh ấy, lòng bàn tay ta đổ mồ hôi lạnh.
Cuối cùng ta hạ quyết tâm, thò đầu ra ngoài cửa sổ xe.
Đại công tử vẫn đứng đó chờ ta.
Thấy ta ló mặt ra, hắn liền vẫy tay.
Ta phất khăn tay, lớn tiếng hô:
"Tần Minh Xuyên! Ta đợi chàng ở trấn Thanh Thuỷ hai năm! Chàng nhất định phải đến đón ta!"
Đại công tử nở nụ cười: "Được! Trần Kiều Kiều! Chờ ta!"
Xe ngựa càng lúc càng xa, rời khỏi kinh thành.
Ta nhìn đống của cải trên xe, nắm lấy tay Phó Thời Diễn, trịnh trọng nói:
"Đứa nhỏ này sinh ra đi, ta dùng tiền của Tần Minh Xuyên nuôi hai người."
Phú quý ta muốn.
Tình cảm ta cũng muốn.
Con cái, ta cũng muốn giữ.
Không còn cách nào khác, ta từ nhỏ vốn là người vừa tham lam, vừa tham hư vinh như thế đấy.
8
Xe ngựa dừng lại ở đầu hẻm, lập tức khiến không ít người tò mò nhìn tới.
Ta không xuống xe ngay, mà chờ đến khi càng lúc càng nhiều người tụ tập.
Cho đến khi nghe thấy giọng Vương thẩm nhà bên vang lên:
"Đây là tiểu thư nhà ai tới hẻm chúng ta vậy?"
"Ai biết được chứ, xe ngựa trông sang thế kia cơ mà!"
Lúc này ta mới khẽ ho một tiếng, bảo phu xe vén rèm, rồi ung dung bước xuống xe.
Hàng xóm láng giềng vừa thấy ta, đều kêu lên một tiếng kinh ngạc.
Hồng Trần Vô Định
"Là đại nha đầu nhà họ Trần!"
"Ôi trời, như tiên nữ ấy, ta suýt chẳng nhận ra!"
Ta vốc một nắm kẹo chia cho đám trẻ con chạy tới.
Vương thẩm đánh giá ta một lượt, bĩu môi nói:
"Chà, đúng là Trần Kiều Kiều thật rồi. Cha mẹ ngươi nói ngươi lên kinh thành thăm người thân, nhưng ta cứ thấy ngươi là theo trai bỏ trốn thì có!"
Ta mỉm cười đáp:
"Vậy thì để Vương thẩm thất vọng rồi, ta đã đính hôn với người ở kinh thành. Cũng không phải nhân vật hiển hách gì, chỉ là một gia đình công hầu bình thường thôi, hai năm nữa ta sẽ gả đến đó."
Vương thẩm sa sầm mặt, mất hứng bỏ đi.
Ta âm thầm thở ra một hơi hả dạ!
Con trai bà ta từng làm ầm lên đòi cưới ta, bà ta liền ghét lây sang ta.
Không lý do gì mà tung tin ta không còn trong sạch, khiến mẫu thân ta phải đánh nhau một trận với bà ta.
Ta hiên ngang đi về phía nhà mình.
Tới trước cánh cổng gỗ cũ kỹ tróc sơn, muốn đẩy cửa, cũng cần lấy hết dũng khí.
Bên trong vang lên đủ loại âm thanh ồn ào.
Đại tẩu và nhị tẩu lại chẳng biết vì sao mà cãi nhau.
Mấy đứa cháu thì hét ầm lên, chạy tới chạy lui.
Không biết đứa nào đang khóc, khóc đến inh tai nhức óc mà chẳng ai dỗ.
Ta âm thầm cầu nguyện, mong con ta và Phó Thời Diễn sau này sinh ra sẽ ngoan ngoãn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào nhà.
Lập tức một mùi hôi thối nồng xộc thẳng vào mũi.
Thùng nước rửa rau để ở ngay cửa, chẳng ai chịu đổ.
*Đại điệt tử đánh *Nhị điệt nữ, cãi vài câu lại động tay động chân.
(*Đại điệt tử: cháu trai lớn)
(*Nhị điệt nữ: cháu gái thứ hai)
Sân nhỏ chật chội chất đầy đồ lặt vặt, dây phơi vắt ngang, treo đầy quần áo.
Nghe loáng thoáng mới biết các tẩu tẩu đang tranh nhau căn phòng của ta, cùng những món đồ của ta.
Ai cũng nghĩ người kia chiếm phần hơn.
Cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, không ai để ý ta đã vào cửa.
Tiểu muội tám tuổi ngồi trên ghế giặt đồ.
Trong chậu gỗ lớn toàn là áo quần của ca ca và các tẩu tẩu.
Muội ấy cúi đầu, tay không ngừng vò giặt.
Không biết phải giặt đến bao giờ mới xong.
Bất chợt ngẩng đầu nhìn thấy ta.
Ban đầu là mừng rỡ, sau lại là bi thương.
Tiểu muội đứng dậy, lau tay, chưa nói gì đã rơi nước mắt.
Ta bước tới xoa đầu muội ấy.
Muội siết c.h.ặ.t t.a.y ta, vừa khóc vừa nói:
"Tỷ à, chẳng phải tỷ đi trèo cao sao? Về làm gì nữa?"
Ta giơ chân đá văng chậu nước trên đất.
Âm thanh lớn khiến sân nhà lập tức yên tĩnh lại.
Hai tẩu tẩu nhìn ta, mặt mũi cứng đờ.
Lũ cháu cũng không khóc, không đánh nữa.
Mẫu thân ta nghe thấy tiếng động, thò đầu từ bếp ra.
Thấy ta, bà sửng sốt một thoáng.
Rồi lập tức nhào tới, véo tay ta đánh hai cái.
Bà vừa đánh vừa khóc, chẳng nói nên lời.
Ta lấy từ trong n.g.ự.c ra chiếc vòng tay vàng mảnh, đeo vào tay bà, thấp giọng nói:
"Mấy món sính lễ ra hồn của người đều đã đem cầm cả rồi nhỉ, chỉ còn lại cái vòng này, cũng nhét vào tay nải cho con."
Mẫu thân ta lau nước mắt, trách móc:
"Thế nào, kinh thành không sống nổi à? Lại nhớ cái nhà rách nát này rồi à?"
Bà nói thế, nhưng vẫn nhìn ta từ đầu tới chân, thấy ta không thiếu tay cụt chân, mới yên tâm thở ra một hơi.
Ta lén trốn đi, sao bà lại không biết?
Thế nhưng bà không ngăn ta, còn lặng lẽ nhét chiếc vòng vàng ấy vào tay nải.
Hôm ta ngồi trên xe tiêu cục đến kinh thành, lấy ra chiếc vòng, đã khóc đến mức suýt nghẹt thở.
Haiz… đó chính là mẫu thân của ta.
Là mẹ ruột của ta.
Ngày thường luôn mắng mỏ, thúc giục ta mau chóng lấy chồng.
Tẩu tẩu nói vài lời chua cay, bà liền gõ nồi đập chậu bảo vệ ta.
Thế mà khi ta quyết tâm rời nhà mưu cầu tiền đồ, bà cũng ủng hộ.
9
Ta có hai ca ca, một muội muội, còn có một đệ đệ không may mất sớm.
Hai ca ca thành thân sớm, sinh con cũng sớm.
Trong nhà lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt.
Cả nhà chen chúc trong ba gian phòng, chẳng có chỗ chứa thêm thứ gì.
Phụ mẫu ta phải nuôi cả đống người, chỉ cần lo được cho cả nhà no bụng đã là vất vả lắm rồi.