Thế mà lại sinh ra một đứa con gái từ nhỏ đã ham hư vinh như ta.
Thấy người ta cài đóa hoa lụa trên đầu, ta liền thấy sợi dây đỏ buộc tóc của mình thật thê thảm.
Ngày đêm thức trắng thêu khăn tay thuê, chỉ để góp đủ tiền mua một đóa hoa lụa thật đẹp.
Trong hẻm có người mặc bộ váy áo mới thật xinh, ta liền nghĩ mãi không thôi, làm sao để mình cũng có thể mặc được như vậy.
Sau đó cô cô gả vào hầu phủ, thỉnh thoảng gửi chút đồ về.
Lụa là vải vóc, đích danh là gửi cho ta.
Nhưng thật sự có thể toàn bộ đến tay ta sao?
Chỉ cần ta ra ngoài một lúc, ba tấm gấm chỉ còn lại một mẩu nhỏ.
Ta đứng lên ghế, khóc la ầm ĩ, dọa treo cổ trước cửa nhà.
Hồng Trần Vô Định
Cha ta vớ lấy chổi lông gà đánh ta một trận tơi bời.
Nửa đêm, ta vừa khóc vừa tuyệt vọng, thấy cuộc đời vô vị.
Mẹ ta kéo ta ra khỏi chăn, tay cầm theo hai chiếc áo nhỏ mới may cho ta.
Vải màu hồng nhạt, nhẹ nhàng mềm mại.
Đường kim mũi chỉ tinh xảo, bên trên còn thêu hoa văn thanh nhã.
Mẹ ta lấy ra hai quả trứng luộc, đập lên trán ta rồi đút cho ta ăn.
Bà thở dài: "Sao ta lại sinh ra một đứa con chuyên tới đòi nợ thế này! Thân phận thì là nha hoàn, lại cứ nghĩ mình là tiểu thư. Biết vậy lúc trước đừng đặt tên là Kiều Kiều, nên gọi là Trứng Vịt hay Hoa Táo gì đó, tên hèn dễ nuôi."
Ta tức quá mà bật cười, đánh nhẹ vào cánh tay bà.
Mẹ ta cũng cười, ôm ta vào lòng, thử áo mới cho ta.
Bà khen ta: "Con gái ta da dẻ trắng trẻo mịn màng, eo thon n.g.ự.c mềm, ai mà chẳng thích."
Khen ta xong, bà cũng ăn trứng luộc.
Bà khuyên ta: "Con đó, đừng cả ngày ôm mộng cao xa, nghĩ đến trèo cành cao. Biết sớm nhận mệnh, thì trong lòng cũng bớt khổ. Người thế nào thì nên sống cuộc đời thế ấy."
Nhận mệnh, ta tuyệt đối không chịu.
Chữ đó mà viết xuống, đời người xem như chấm hết.
Giống như một cục phân tròn, cứ thế lăn lóc về phía thấp, chẳng có chút ánh sáng hy vọng nào.
Ta sinh ra là con gái của một đầu bếp, sống trong ngôi nhà chật hẹp, chẳng lẽ ta phải cam chịu số phận ấy sao?
Nếu ông trời thực sự muốn ta nhận mệnh, thì đã không để ta sinh ra xinh đẹp như hoa.
Ta nhất định phải vùng vẫy.
Cùng lắm thì tan xương nát thịt.
Nhưng nhỡ đâu, ta thật sự công thành danh toại thì sao?
Cha mẹ ta luôn nghĩ, gả cho người vừa vừa phải phải là đúng đắn.
Nhưng ta lại cảm thấy thế gian này chẳng có đúng hay sai tuyệt đối.
Chỉ là lựa chọn mà thôi.
Nếu ta thực sự gả được vào hào môn, sống đời vinh hoa phú quý, vậy thì lựa chọn của ta, chẳng phải cũng là đúng đắn sao?
Tâm muốn trèo cao trỗi dậy, ta cũng không phải ngồi mơ một chàng công tử từ trên trời rơi xuống.
Muốn nói chuyện với các công tử, ít ra cũng phải đọc sách, hiểu dăm ba câu chứ.
Kẻo đến lúc người ta nói chuyện, ta chỉ biết ngồi ngơ ra như một con gà gỗ, chẳng hiểu gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Phong hoa tuyết nguyệt” — công tử trêu ghẹo, ta phải hiểu được mới có thể tâm đầu ý hợp.
Cũng chính từ lúc ấy, ta để ý đến Phó Thời Diễn.
Với hoàn cảnh nhà ta, muốn cho ta đi học là điều không tưởng.
Phó Thời Diễn là một cư sĩ tục gia của đạo quán trên núi.
Một kẻ trắng tay, không nơi nương tựa.
Ta chọn một ngày âm u để lên núi dâng hương.
Trên đường về trời đổ mưa, chân trượt ngã, ta bị thương ở chân.
Phó Thời Diễn che dù, đỡ ta vào trong đình.
Hắn băng bó cho ta, lại còn gảy đàn tỳ bà cho ta nghe.
Nam nhân đánh đàn, vậy mà lại êm tai đến thế.
Lần đầu tiên trong đời, ta mong cơn mưa mãi không ngừng rơi.
Hắn giúp ta, ta liền quay lại tạ ơn.
Vài lần như thế, hai người cũng dần thân quen.
Từ Phó Thời Diễn, ta học được không ít chữ, cũng đọc hiểu những cuốn thoại bản đơn giản.
Lâu dần, ta cũng học được một tay đàn tỳ bà khá giỏi.
Hắn đối với ta, lúc nào cũng ôn nhu nhẹ nhàng như gió xuân.
Hắn tặng ta một chiếc hộp trang điểm trống rỗng.
Ta làm nũng: "Ta có trang sức đâu mà đựng?"
Phó Thời Diễn mỉm cười, như ảo thuật lấy ra một cây trâm hoa đào bằng ngọc bích và một đôi khuyên tai hình giọt nước.
Ta lập tức vui sướng khôn xiết, hớn hở bảo hắn tự tay đeo cho ta.
Phó Thời Diễn gõ nhẹ vào trán ta, nói:
"Người khác có, nàng cũng sẽ có. Mà người khác không có, nàng còn có nhiều hơn. Vui lên đi, chiếc hộp này, ta sẽ từ từ lấp đầy cho nàng. Còn những lời ca ca và tẩu tẩu nàng mắng chửi, đừng để tâm làm gì."
Khi ta tìm đến hắn, là lúc ta đang chán chường thất vọng.
Một thiếu nữ mười sáu tuổi, vậy mà không có lấy một món trang sức.
Trâm vàng hồi môn của đại tẩu bị mất, lại đổ oan lên đầu ta.
Hai vợ chồng họ cùng một giuộc, đứng giữa sân lớn tiếng mắng ta là giặc trong nhà.
Đại tẩu mồm miệng độc địa đến cực điểm:
"Ai chẳng biết có đứa con gái nông cạn, nam nhân chỉ cần cho chút ngọt ngào, là sẵn sàng cởi đồ nhào tới! Cả ngày kén cá chọn canh, hết chê người nghèo lại chê kẻ xấu. Theo ta thấy, cứ để vậy đi! Hai mươi mấy tuổi rồi thành gái già, chi bằng ra làm kỹ nữ cho rồi!"
Mẹ ta giận quá tát cho nàng ta một cái, ngay cả cha ta cũng nổi trận lôi đình, đánh cho đại ca một trận ra trò.
Ta vốn tức vì đại tẩu mắng khó nghe, nhìn thấy bụng nàng ta đã lớn, đành dậm chân bỏ chạy.
Gặp được Phó Thời Diễn, ta chẳng nói lời nào, liền oà khóc.
Hắn vốn là người trầm lặng, cũng không dỗ ta.
Chỉ rót trà, lấy điểm tâm, đẩy tới trước mặt ta.
Ta vừa ăn vừa uống, trong lòng nhẹ nhõm hẳn, bèn thao thao kể hết mọi chuyện như trút nước.
Ta nghẹn ngào nói:
"Đại tẩu muốn ta xem mắt đứa cháu bên nhà mẹ đẻ của nàng ta! Hắn là hạng gì đâu? Người thì hôi hám, mặt thì đầy rỗ! Ta chẳng lẽ không có quyền chê hắn xấu? Ta cứ muốn tìm một nam nhân tuấn tú vô song, để đại tẩu phải nhìn ta bằng con mắt khác!"