Anh như thể hoàn toàn không nghe thấy lời của Dung Yên, gạt hai tay cô đang che chắn trước ngực.
Cô cố giãy giụa nhưng không thoát được, hai cổ tay bị anh chỉ dùng một tay đã khống chế chặt chẽ.
Dung Yên mở to mắt đầy ngạc nhiên, cô không thể hiểu nổi. Rõ ràng Giang Ngự Hàn lúc này trông thanh lạnh và cấm dục đến thế, nhưng động tác trên tay lại vội vã như một kẻ thiếu kiên nhẫn.
Chẳng nói một lời, anh đã kéo khóa váy của cô xuống tận cùng.
Dung Yên khó khăn nuốt khan, giọng nói khàn đặc:
“Giang Ngự Hàn, anh buông tay, Hữu Văn đang ở dưới lầu, đừng có làm loạn!”
Không những không buông cô ra, anh còn tiếp tục kéo váy cô xuống khiến cảnh xuân trước n.g.ự.c cô lộ ra trọn vẹn.
“Vẫn còn hơi đỏ…”
Anh áp sát bên tai cô, giọng nói trầm thấp vang lên.
Dứt lời, anh cầm lấy tuýp thuốc mỡ trên bàn.
Dung Yên đỏ mặt đến mức có thể nhỏ ra máu: “...”
Vừa được tự do, cô lập tức giật lấy tuýp thuốc trên tay anh rồi nhanh chóng đứng dậy.
“Em tự bôi thuốc được rồi!”
Ngay trước phòng bao số một có một nhà vệ sinh, cô vội vàng đi vào rồi khóa cửa lại.
Cô sợ Giang Ngự Hàn sẽ xông vào, nhất quyết đòi giúp cô bôi thuốc.
Đêm qua mạnh bạo như vậy, bây giờ lại ra vẻ chu đáo muốn giúp cô bôi thuốc, Dung Yên cảm thấy anh đúng là giả vờ quan tâm!
Nhưng phải công nhận, thuốc mỡ Giang Ngự Hàn chuẩn bị quả thực rất tốt. Bôi lên mát lạnh, không hề có cảm giác khó chịu.
Ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu, Dung Yên mới chỉnh lại váy áo, sau đó mở cửa.
Cô chưa vội bước ra ngay mà thò đầu nhìn thử.
Chỉ thấy Giang Ngự Hàn đang nghiêm túc làm việc, hoàn toàn không có chút dáng vẻ của một kẻ lưu manh.
Dung Yên khẽ bĩu môi, thầm nghĩ, đúng là loại cầm thú đội lốt người mà!
Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.
Dung Yên đứng thẳng người, bước ra ngoài với dáng vẻ tao nhã, vừa cất tuýp thuốc vào túi, vừa lấy điện thoại ra nhận cuộc gọi.
“Bảo bối ơi, mình với An An sắp đến rồi, mau ra đón đi nào!”
“Được thôi, nữ thần nhỏ của tớ!”
Vừa cúp máy, Dung Yên liền hùng hổ tuyên bố với Giang Ngự Hàn:
“Em đi đón An An và Kiều Kiều.”
Sáng nay, Lâm Kiều Kiều đã đề nghị tối nay cùng dẫn An An đến Vô Song ăn tối.
Dù vẫn chưa khai trương nhưng đến đây ăn thì không cần xếp hàng, còn có thể trực tiếp thưởng thức món ăn của Thẩm Mặc.
Sau khi nhận được tin nhắn của Dung Yên, Lâm Kiều Kiều lập tức đưa An An đến.
Dung Yên vừa xuống lầu đã thấy Thẩm Mạc và Hữu Văn đã bận rộn trong bếp từ trước.
Buổi trưa ăn không nhiều, lúc này cô đã hơi đói.
Nhưng chợt nhớ ra, ngày mai cô phải quay cảnh mặc sườn xám ngắm mặt trời mọc.
Dung Yên bỗng chốc như quả bóng xì hơi, cảm giác rằng bàn ăn đầy ắp mỹ vị này chẳng liên quan gì đến mình!
Vừa mở cửa nhà hàng, cô liền thấy Lâm Kiều Kiều và An An.
An An nhào vào lòng cô, câu đầu tiên nói ra là:
“Mami ơi, ba có ở đây không?”
Người ta vẫn nói, con gái chính là người yêu kiếp trước của cha, quả nhiên rất đúng!
“Cục cưng, ba con ở trên lầu đấy, con muốn lên tìm ba không?”
Không cần suy nghĩ, An An lập tức gật đầu.
Lâm Kiều Kiều rất hiểu chuyện:
“Cứ để tớ tự nhiên, cậu dẫn An An đi tìm ba con bé đi.”
“Vậy cậu cứ xem quanh đây một chút, ông chủ Thẩm đang ở trong bếp.”
Dứt lời, Dung Yên còn vỗ nhẹ lên vai Lâm Kiều Kiều.
Lâm Kiều Kiều nói:
“Thế thì tớ không nên vào bếp rồi.”
Dung Yên nở nụ cười đầy ẩn ý, cô dắt An An lên phòng bao số một tìm Giang Ngự Hàn.
Thấy ba mình đang làm việc, An An rất ngoan ngoãn, cố gắng không phát ra tiếng động.
Cô bé chỉ tò mò nhìn quanh một lượt, chứ không quấy rầy.
Không ở lại lâu, An An nhanh chóng chạy đến bếp tìm chú Thẩm Mặc.
Vừa có đồ ăn ngon, vừa được xem chú ấy trình diễn kỹ thuật nấu ăn, cô bé hoàn toàn không thấy khó chịu với khói bếp.
Đứng ở cửa bếp quan sát một lát, Dung Yên quay lại phòng bao số một.
Ngồi xuống bên cạnh Giang Ngự Hàn, cô cố tình hắng giọng, chờ đến khi anh chú ý mới lên tiếng:
“Hôm nay em gặp Thời Thiếu Đình đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Dứt lời, Dung Yên cẩn thận quan sát vẻ mặt Giang Ngự Hàn.
Phải nói là chẳng có chút biểu cảm nào!
Anh ngả người ra sau tựa vào thành xe lăn, ngón tay thon dài khẽ gõ nhịp lên mặt bàn lạnh lẽo…
Ánh mắt Giang Ngự Hàn nhìn Dung Yên mang theo vài phần lạnh lẽo.
“Một buổi họp báo khai máy nhỏ bé, hắn đến đó làm gì?”
Dung Yên không có ý định úp mở, cô trực tiếp trả lời:
“Thời tổng không phải đến dự họp báo khai máy mà là đưa con trai anh ta, Tiểu Hi, vào đoàn phim.”
Nghe xong, Giang Ngự Hàn chỉ nhàn nhạt “ừm” một tiếng, không có chút phản ứng nào.
Dung Yên nhìn anh chằm chằm hồi lâu rồi chậm rãi lên tiếng:
“Anh không thấy tò mò sao?”
Giang Ngự Hàn hờ hững hỏi lại:
“Anh có gì phải tò mò?”
“Bởi vì anh ta trông giống anh như đúc, hơn nữa còn có một đứa con trai sáu tuổi.”
Giang Ngự Hàn đóng máy tính lại, xoay người đối diện với Dung Yên.
Dung Yên sững sờ, câu hỏi của anh khiến cô có cảm giác như đang nghe một câu chuyện kỳ bí.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Sau khi hoàn hồn, cô nở nụ cười tươi rói:
“Nếu thật sự có một cậu con trai đẹp trai, lạnh lùng và hiểu chuyện như Tiểu Hi, chắc em sẽ cười tỉnh giấc mỗi đêm mất thôi!”
Trong nháy mắt, nhiệt độ xung quanh dường như giảm xuống.
Nhìn gương mặt đẹp đến vô thực của Giang Ngự Hàn tối sầm lại tựa như bị nhuộm mực, Dung Yên bĩu môi.
Cô cảm thấy mình chẳng làm gì sai, chỉ nói thật mà thôi.
Bàn tay lạnh băng của anh giữ chặt lấy cằm cô, giọng nói càng trở nên rét buốt.
“Có vẻ như em không chỉ hứng thú với Thời Thiếu Đình, mà còn rất quan tâm đến con trai của hắn nữa?”
Dung Yên chẳng hề nao núng, thản nhiên đáp:
“Anh Giang này, ai cũng có lòng hiếu kỳ mà.”
“Ưm… đau!”
Thỏ bị dồn đến đường cùng cũng sẽ cắn người, Dung Yên lập tức cúi xuống, cắn mạnh vào tay anh.
Dấu răng đã in hằn nhưng Giang Ngự Hàn vẫn không buông tay.
Cuối cùng, Dung Yên phải chủ động thả ra trước, cô sợ nếu tiếp tục, bàn tay anh sẽ đẫm m.á.u mất.
Anh với bàn tay vừa bị cắn vẫn nắm chặt cằm cô, buộc cô phải đối diện với anh.
“Không được phép quan tâm đến bất kỳ người đàn ông nào ngoài anh, cho dù hắn có giống y hệt anh cũng không được!”
Bị giữ chặt cằm nên không thể nói chuyện nhưng vẻ mặt Dung Yên tràn đầy bất mãn: “...”
Dựa vào đâu chứ!
Giang Ngự Hàn có thể coi cô là thế thân của A Chỉ, vậy mà cô chỉ mới để tâm đến Thời Thiếu Đình một chút đã không được sao?
Quan trọng là, cô không hề có tình cảm với Thời Thiếu Đình, cô chỉ muốn làm rõ mọi chuyện mà thôi!
Giang Ngự Hàn thu tay lại, anh vừa cầm lấy chiếc khăn bên cạnh lau tay, vừa lạnh nhạt hỏi:
“Biểu cảm đó của em là có ý gì?”
Dung Yên vội vàng đứng dậy, giữ khoảng cách với anh rồi mới lên tiếng:
“Có thể đây là quả báo. Trước kia anh xem em là thế thân của A Chỉ, ngay cả ông trời cũng không nhìn nổi nên cố ý sắp đặt một người giống anh y hệt như Thời Thiếu Đình xuất hiện!”
Giang Ngự Hàn đặt khăn xuống bàn, anh khẽ nhếch môi, nở nụ cười đầy nguy hiểm.
Ngay sau đó, anh còn vẫy tay gọi cô.
“Lại đây, cách xa anh như vậy, em sợ anh sẽ ăn em sao?”
Dung Yên thành thật gật đầu:
“Em đi xem An An và Kiều Kiều một chút.”
Không để anh kịp mở miệng, cô lập tức đẩy cửa phòng bao số một rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Cô không muốn bị anh bóp nát cằm đâu!
Lúc ăn cơm, vì có người khác ở đó nên Giang Ngự Hàn trông vẫn khá bình thường.
Mãi đến khi xe dừng lại trước khách sạn mà Dung Yên sẽ nghỉ lại tối nay…
Chưa kịp mở cửa xe, cô đã bị anh kéo về phía mình.
Hữu Văn lập tức tìm một cái cớ đi mua đồ rồi xuống xe ngay.
Dung Yên run rẩy: “Anh… anh…”
Không để cô nói hết câu, anh đã dùng bàn tay vừa bị cô cắn lúc nãy giữ chặt gáy cô.