Li Hôn Đi, Em Không Muốn Làm Thế Thân Nữa

Chương 83: Tối nay chín giờ đến phòng tôi



Ngả người ra sau tựa vào xe lăn, Giang Ngự Hàn lười biếng nói:

 

“Con người ai cũng sẽ thay đổi. Hiện tại, anh chỉ muốn ăn cơm thật ngon.”

 

Dung Yên: “...”

 

Gần đây, Giang Ngự Hàn quả thật thường xuyên nghiên cứu công thức nấu ăn, chẳng còn chút hứng thú nào với việc làm tổng tài.

 

Nếu bản thân Giang thiếu không muốn ra trận, cô cũng không thể cầm d.a.o kề cổ bắt anh xông lên chiến trường được.

 

Tần Thời Việt thì lại mang bộ dạng “hận sắt không thành thép” hoàn toàn mất hết khẩu vị.

 

Dung Yên và Giang Ngự Hàn ngồi ở góc bàn, đúng như mong muốn của anh, cô không ngừng gắp thức ăn vào bát cho anh, mong anh ăn nhiều một chút.

 

Còn người gắp thức ăn cho Giang Ngự Nhiên là cha cô Dung Thượng Minh.

 

Hiển nhiên, trong ba “chàng rể” người mà Dung Thượng Minh ưng ý nhất chính là Giang Ngự Nhiên.

 

Ai bảo bây giờ Giang Ngự Nhiên là tổng tài của Giang Thị chứ!

 

Tần Thời Việt dù có sở hữu văn phòng luật sư riêng thì cũng chẳng thể nào sánh với Giang Thị được.

 

Còn về Giang Ngự Hàn, từ lúc vào nhà đến giờ, Dung Yên đoán rằng cha cô thậm chí còn chưa từng liếc nhìn anh một cái.

 

Nghĩ đến chuyện trước khi Giang Ngự Hàn gặp tai nạn, cha cô từng niềm nở với anh ra sao, cũng giống hệt như đang đối với Giang Ngự Nhiên bây giờ, cô bỗng chốc mất hết khẩu vị.

 

Cô luôn biết cha mình là kẻ thực dụng, nhưng khi người bị đối xử lạnh nhạt là Giang Ngự Hàn, cô lại thấy còn khó chịu hơn khi chính bản thân mình bị phân biệt đối xử.

 

Bởi lẽ, cô chưa bao giờ đứng trên đỉnh cao, còn anh thì đã từng. Mất đi những gì từng có còn đau đớn hơn cả việc chưa từng có bao giờ.

 

Giang Ngự Hàn nhìn cô đã bóc cho anh tám con tôm, đang tiếp tục bóc con thứ chín.

 

Anh khẽ hắng giọng, nghiêng người thì thầm bên tai cô:

 

“Em cũng ăn đi.”

 

Không cho cô cơ hội từ chối, Giang Ngự Hàn đã kẹp một con tôm, đưa đến sát môi cô.

 

Dung Yên vô thức há miệng ăn lấy, quên mất rằng mình vẫn đang ăn cơm ở nhà họ Dung.

 

Ngẩng đầu lên, cô liền bắt gặp ánh mắt vui vẻ của bà nội mình, cụ cười đến mức không khép miệng được.

 

“Tiểu Yên, cháu với Tiểu Hàn tình cảm thật tốt.”

 

Một người bóc tôm, một người đút tôm, đúng là phối hợp quá ăn ý!

 

Dung Khuynh Thành nũng nịu nói:

 

“Anh Thời Việt, người ta cũng muốn ăn tôm~”

 

Tần Thời Việt phối hợp rất ăn ý:

 

“Được thôi! Vậy em bóc tôm trước đi, sau đó anh sẽ đút cho em.”

 

“Anh đáng ghét quá à! Tay người ta đẹp thế này, sao anh nỡ để người ta bóc tôm chứ?”

 

Vừa nói, Dung Khuynh Thành vừa giơ đôi tay nõn nà của mình lên trước mặt Tần Thời Việt.

 

“Sao anh có thể nỡ để Tiểu Khuynh của anh bóc tôm được chứ? Ai dám bắt em bóc tôm, anh sẽ liều mạng với kẻ đó!”

 

Lời thì rất hay nhưng Tần Thời Việt chẳng hề có động thái gì.

 

Chứ đừng nói đến tôm, ngay cả vi cá và tổ yến trước mặt, giờ anh cũng chẳng buồn động đũa.

 

Bởi lẽ, Tần Thời Việt từng cùng Giang Ngự Hàn kề vai chiến đấu.

 

Nhìn bộ dạng hiện tại của anh, trong lòng anh ấy ngổn ngang không chịu nổi.

 

Dưới ánh mắt uy h.i.ế.p của Dung Thượng Minh, Dung Nhung khẽ hỏi Giang Ngự Nhiên:

 

“Anh có muốn ăn tôm không?”

 

“Không.”

 

Giang Ngự Nhiên vẫn còn đang tức giận vì Giang Ngự Hàn không chiến mà bại.

 

Trong khi cả bàn chẳng ai động đũa, chỉ có Dung Yên và Giang Ngự Hàn nghiêm túc ăn uống. Đĩa tôm gần như sắp bị hai người họ ăn sạch.

 

Giang Ngự Nhiên phải cố gắng lắm mới kiềm chế được, không vớ lấy đĩa sườn gần mình nhất mà úp thẳng vào mặt Giang Ngự Hàn.

 

Đúng là làm mất hết thể diện nhà họ Giang!

 

Chỉ biết ăn! Là heo à?!

 

Điều khiến Giang Ngự Nhiên giận nhất là dù Giang Ngự Hàn có biến thành một kẻ vô dụng, gương mặt anh ta vẫn thua kém anh.

 

Bữa cơm này, cuối cùng cũng kết thúc trong bầu không khí kỳ lạ.

 

Sau khi trò chuyện một lát với bà nội, Dung Yên chuẩn bị cùng Giang Ngự Hàn rời đi.

 

Nhưng cha cô đã gọi cô lại:

 

“Vào thư phòng, cha có chuyện muốn nói.”

 

Không để cô từ chối, Dung Thượng Minh đã đi thẳng vào thư phòng.

 

Dung Yên cúi đầu nói với Giang Ngự Hàn:

 

“Văn bản đã được gửi đến rồi, anh ra xe đợi em trước nhé?”

 

“Sao chị dâu lại khách sáo thế? Cứ giao A Hàn cho tôi là được.” 

 

Tần Thời Việt vội vàng lên tiếng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Thấy Giang Ngự Hàn khẽ gật đầu, Dung Yên mới nhường chỗ cho Tần Thời Việt rồi đi về phía thư phòng của Dung Thượng Minh.

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Cửa không đóng, cô cũng không vội vã mà chậm rãi bước vào, cũng chẳng buồn đóng cửa lại.

 

Dung Thượng Minh ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, Dung Yên thản nhiên kéo ghế ngồi xuống đối diện ông.

 

Trong ánh mắt của Dung Thượng Minh, Dung Yên nhìn thấy sự chán ghét.

 

Cũng may, cô đã sớm quen rồi.

 

Trong ba cô con gái của nhà họ Dung, người ông ta coi thường nhất chính là cô.

 

Huống hồ trong nhà còn có Dung Quang, suốt bốn năm qua, Dung Thượng Minh chưa bao giờ chủ động đưa tay giúp đỡ cô.

 

Mỗi lần cô về thăm bà nội, nếu chạm mặt ông ta, chắc chắn sẽ bị mỉa mai, châm chọc.

 

Vậy nên, lần này ông ta gọi cô vào thư phòng, chắc hẳn lại là để nói những lời khó nghe.

 

“Về rồi thì ly hôn với nó đi, con gái để nó nuôi, cha sẽ giúp con tìm đối tượng kết hôn mới.”

 

Nghe xong, cảm xúc của Dung Yên vẫn có chút d.a.o động.

 

Trước đây, khi Giang Ngự Hàn còn là tổng giám đốc của Giang Thị, cha cô từng dặn dò cô phải hầu hạ anh thật tốt, tuyệt đối không được ly hôn.

 

Thật nực cười! Bây giờ, ông ta thậm chí còn muốn giúp cô tìm người tái hôn.

 

Còn về An An, người ông nội này từ trước đến nay chưa từng mua cho con bé lấy một bộ quần áo.

 

Số lần gặp mặt cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

 

Tức giận ư?

 

Đương nhiên là có nhưng Dung Yên vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh.

 

Cô khẽ mỉm cười, giọng nói dịu dàng:

 

“Cảm ơn ý tốt của cha, nhưng hiện tại con không có ý định ly hôn, cũng không định để An An cho anh ấy nuôi.”

 

“Ý con là gì? Chẳng lẽ nó vẫn còn tiền tiết kiệm? Đáng để con bám theo nó?”

 

Dung Yên khẽ nhún vai: “Con không biết anh ấy còn bao nhiêu tiền. Con không ly hôn là vì… anh ấy đẹp trai.”

 

Dung Thượng Minh tức đến nghiến răng, từ kẽ răng phun ra một câu:

 

“Đẹp trai thì ăn cơm được chắc?”

 

Dung Yên nghiêm túc gật đầu:

 

“Dạ được ạ. Vì anh ấy đẹp trai nên con sẵn lòng bóc tôm cho anh ấy, cũng sẵn lòng kiếm tiền nuôi anh ấy.”

 

Dung Thượng Minh: “…”

 

Từ nhỏ đến lớn, trong ba cô con gái của ông, Dung Yên là người tư chất bình thường nhất. Nhưng chính cái tính cách dửng dưng, không nhanh không chậm của cô lại khiến người ta bực bội nhất.

 

“Nếu cha không còn gì để dặn dò, con xin phép đi trước.”

 

Dung Yên chờ thêm một lúc rồi mới nhấc chân rời đi.

 

Thế nhưng, ngay khi cô đến cửa, giọng nói đầy châm chọc của Dung Thượng Minh vang lên từ phía sau:

 

“Ta muốn xem thử, con có thể sống với một kẻ tàn phế được bao lâu.”

 

Dung Yên xoay người lại, điềm nhiên đáp:

 

“Anh ấy chỉ là tạm thời chưa hồi phục, còn cha là có vấn đề về tâm lý, bệnh này thì khó chữa lắm.”

 

Không để ông ta kịp lên tiếng, Dung Yên sải bước rời đi.

 

Sau lưng cô vang lên tiếng đồ vật rơi xuống đất vỡ vụn.

 

May mà cô đi nhanh!

 

Trước khi Giang Ngự Hàn hồi phục trí nhớ, nhớ lại A Chỉ, cô sẽ không vì vấn đề sức khỏe của anh mà ly hôn.

 

Khi ra ngoài, Dung Yên thấy Tần Thời Việt đang hào hứng nói gì đó với Giang Ngự Hàn, chắc là đang sốt ruột về sự nghiệp của anh.

 

Không thể phủ nhận, về chuyện công việc, Tần Thời Việt đúng là một người đáng để kết giao.

 

“Sao chị dâu về rồi! Mau khuyên nhủ cậu ấy đi, tôi tìm Tiểu Khuynh đây.”

 

Dung Yên gật đầu với Tần Thời Việt, sau đó cùng Giang Ngự Hàn lên xe.

 

Cô nghĩ, muốn thuyết phục anh phát triển sự nghiệp, phải từ từ dẫn dắt, không thể quá nóng vội.

 

Nếu không, có lẽ sẽ giống như khi bắt anh đi kiểm tra nam khoa vậy, hoàn toàn phản tác dụng.

 

Tài xế là Hữu Văn, Dung Yên nhẹ giọng nói với Giang Ngự Hàn:

 

“Xin lỗi, em không nghĩ họ lại chuẩn bị quà quý giá như vậy.”

 

Trước đó, Giang Ngự Hàn từng hỏi cô có cần chuẩn bị quà không, là chính cô đã bảo không cần, để cô lo liệu là được.

 

“Tại sao phải xin lỗi? Bà nội thích quà của em là được rồi.”

 

Dung Yên lặng lẽ quan sát người đàn ông bên cạnh, càng lúc càng cảm thấy hiện tại tâm trạng anh ổn định hơn rất nhiều. Chẳng lẽ là vì bị cô ảnh hưởng?

 

Sau khi về đến nhà, Giang Ngự Hàn cũng không hề bực bội hay cáu kỉnh chút nào.

 

Nhưng đến trưa hôm sau, Thẩm Mặc lại đến, còn chuẩn bị những món ăn khác hẳn hôm qua.

 

Dung Yên cảm thấy, cuộc sống như thế này thật đẹp biết bao.

 

Khi cô chuẩn bị ngủ trưa, điện thoại bỗng vang lên, có người nhắn tin cho cô.

 

[Tối nay chín giờ, đến phòng tôi.]