Li Hôn Đi, Em Không Muốn Làm Thế Thân Nữa

Chương 84: Tối nay 9 giờ



Sợ mình nhìn nhầm, Dung Yên xác nhận đi xác nhận lại ba lần.

 

Đúng là đạo diễn Vương của Độ Kiếp Đào Hoa đã gửi tin nhắn cho cô.

 

Kèm theo đó là số phòng khách sạn chi tiết.

 

Trước đây, đạo diễn Vương từng khen ngợi diễn xuất của cô khiến cô cảm thấy rất vui vì được công nhận.

 

Nhưng không ngờ, bây giờ ông ta lại hẹn cô gặp mặt trong khách sạn.

 

Cô không tin rằng đó là để đọc kịch bản.

 

Gọi điện cho Dương Đại Quýt, sau một hồi thảo luận, Dung Yên trả lời đạo diễn Vương hai chữ:

 

[Được thôi.]

 

Tám giờ tối, Dung Yên mặc một chiếc váy dài màu xanh, lên xe của Dương Đại Quất.

 

Chưa vội khởi động xe, Dương Đại Quất chỉ vào chiếc vòng cổ của mình:

 

“Chị, em đã gắn camera mini trên dây chuyền này. Nếu lão ta dám giở trò, chắc chắn sẽ bị quay lại.”

 

Dung Yên giơ ngón tay cái tán thưởng, rồi trầm ngâm nói:

 

“Nếu lát nữa đạo diễn Vương không cho em vào, chúng ta lập tức rời đi.”

 

“Được, nếu không cho em vào, chứng tỏ có vấn đề.”

 

Xe lăn bánh, Dung Yên vẫn thấy có gì đó không ổn, bèn thắc mắc:

 

“Quất, em có thấy chuyện này hơi lạ không? Giờ chị đâu còn quay Độ Kiếp Đào Hoa nữa, sao tự nhiên đạo diễn Vương lại hẹn gặp chị ở khách sạn?”

 

Dương Đại Quất nghĩ ngợi rồi bình tĩnh dừng xe trước đèn đỏ:

 

“Chị, có thể là do lão ta sắp khởi quay phim mới, nhớ đến chị nên muốn quy tắc ngầm với chị.”

 

Nghe cũng hợp lý. Dung Yên chỉ có thể thở dài.

 

Nếu cô chấp nhận quy tắc ngầm, thì đã không chỉ đóng vai nữ phụ ba, lại còn bị giành mất vai ngay khi vừa vào đoàn.

 

Xe đến khách sạn sớm hơn gần nửa tiếng, hoàn toàn là cô cố ý để đạo diễn Vương không kịp trở tay.

 

Bước vào sảnh, cô và Dương Đại Quất cẩn thận xác nhận lại số phòng mà ông ta đã nhắn.

 

Họ sợ mình gõ nhầm cửa mất!

 

Dương Đại Quất nhìn màn hình điện thoại, chắc chắn nói:

 

“Không sai, 6605.”

 

Sau khi kiểm tra lại tin nhắn của đạo diễn Vương, Dung Yên mới gật đầu với Dương Đại Quất.

 

Dương Đại Quất giơ tay, gõ cửa thật mạnh.

 

Năm phút trôi qua, vẫn không có ai mở cửa.

 

Gõ đến mức tay đau rát, Dương Đại Quất bĩu môi:

 

“Thôi đừng gõ nữa, chắc lão ta chưa về.”

 

Vừa xoa tay, Dương Đại Quất vừa nhìn về phía thang máy:

 

“Lão ta không phải đang thực hành quản lý thời gian đấy chứ?”

 

Dung Yên bật cười:

 

“Chị cũng mong ông ta học được thật, đừng đến trễ.”

 

Sự thật chứng minh, đạo diễn Vương đúng là có học qua quản lý thời gian.

 

Tám giờ năm mươi bảy phút, ông ta bước ra từ thang máy.

 

“Tiểu Dung, cô đến lâu chưa?” 

 

Đạo diễn Vương cười niềm nở.

 

Nhưng trong mắt Dung Yên và Dương Đại Quất, nụ cười ấy lại đầy vẻ gian xảo.

 

Có Dương Đại Quất ở bên, Dung Yên không hề căng thẳng.

 

Cô khẽ cười, giọng nói bình tĩnh:

 

“Sợ tắc đường nên tôi đi sớm nửa tiếng. Đạo diễn Vương, ông vừa xong việc ạ?”

 

“À, hôm nay tan sớm, tôi đi đón một người bạn, hơi mất chút thời gian.”

 

Lúc này, Dung Yên mới nhận ra, phía sau ông ta còn có một người phụ nữ đi cùng.

 

Cô cảm thấy có chút quen mắt.

 

Dương Đại Quất hạ giọng nhắc nhở:

 

“Chị, là Tô Lam.”

 

Không trách được cô thấy quen! Hóa ra là Tô Lam – người quản lý nổi danh trong giới giải trí.

 

Những nghệ sĩ đỉnh lưu như Đường Ly – “ông chồng” của Lâm Kiều Kiều, hay Ảnh hậu trẻ nhất Trình Nhược Nhã, đều là nghệ sĩ dưới trướng của Tô Lam.

 

“Còn đứng đực ra đó làm gì, vào đi chứ!” 

 

Đạo diễn Vương đã mở cửa phòng.

 

Tô Lam cũng khẽ gật đầu với họ rồi bước vào trước.

 

Nhìn nhau một lúc, Dung Yên hạ giọng nói với Dương Đại Quất:

 

“Có lẽ chúng ta đã hiểu lầm đạo diễn Vương rồi.”

 

“Có thể đấy chị, vậy cứ tùy cơ ứng biến.”

 

Dung Yên gật đầu, bước vào phòng.

 

Đạo diễn Vương và Tô Lam đã ngồi trên ghế sofa, Dung Yên chọn ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với Tô Lam.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

Dương Đại Quất đương nhiên ngồi sát cạnh Dung Yên, như vậy chiếc camera giấu trong dây chuyền sẽ có thể quay rõ từng biểu cảm và cử chỉ của đạo diễn Vương và Tô Lam.

 

Đạo diễn Vương lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc:

 

“Tiểu Dung, người ngồi cạnh tôi đây chắc cô biết chứ?”

 

Dung Yên vội vàng gật đầu:

 

“Dạ biết, chị Tô Lam là một trong những quản lý hàng đầu trong giới giải trí.”

 

“Không dám nhận, tôi chẳng qua chỉ may mắn hơn người khác một chút thôi.” 

 

Tô Lam vừa nói vừa kín đáo quan sát Dung Yên.

 

Đạo diễn Vương giả vờ giận:

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

“Tô Lam, cô đừng khiêm tốn quá, tôi quay phim bao năm nay, cô là người có mắt nhìn tinh tường nhất trong số các quản lý tôi từng gặp.”

 

“Đạo diễn Vương, sao câu này nghe cứ như không phải đang khen tôi vậy? Thôi được rồi, vào chuyện chính đi, ông bận, tôi cũng bận.”

 

Nghe đến đây, Dung Yên lập tức kéo Dương Đại Quất đứng dậy:

 

“Vậy bọn tôi không làm phiền hai người bàn chuyện nữa.”

 

Đạo diễn Vương vội nói:

 

“Tiểu Dung, cô ngồi xuống đi, chuyện chúng tôi sắp nói có liên quan đến con đấy.”

 

Dung Yên sững người.

 

Cô chắc chắn đây là lần đầu tiên mình gặp Tô Lam.

 

Với một diễn viên tuyến mười tám như cô, chẳng có cơ hội nào để giao thiệp với một quản lý hàng đầu như vậy.

 

Chỉ tay vào mình, Dung Yên nghi hoặc nhìn đạo diễn Vương và Tô Lam:

 

“Có liên quan đến tôi sao?”

 

“Đúng vậy.”

 

Ngồi tựa lưng vào sofa, ánh mắt Tô Lam sắc bén quan sát Dung Yên, chậm rãi nói:

 

“Đạo diễn Vương có nói với chị, diễn xuất của em không tệ, chỉ là thiếu cơ hội.”

 

Vốn dĩ cứ nghĩ đạo diễn Vương muốn quy tắc ngầm, ai ngờ…

 

Hóa ra là cô đã suy nghĩ quá nhiều.

 

Hóa ra đạo diễn Vương thật sự muốn giúp đỡ cô.

 

Dung Yên lập tức chân thành nói:

 

“Cảm ơn đạo diễn Vương, diễn xuất của tôi vẫn cần tiếp tục trau dồi.”

 

“Không cần khách sáo, ta chỉ giới thiệu cho hai người biết nhau thôi.”

 

Nói xong, đạo diễn Vương đứng dậy rót nước cho mọi người.

 

Tô Lam nhấp một ngụm trà, đặt ly xuống, chậm rãi mở lời:

 

“Tiểu Dung, chị đã xem phim em đóng, đúng là không tệ. Em có biết S Entertainment không?”

 

Không cần Dương Đại Quất nhắc, Dung Yên lập tức gật đầu.

 

S Entertainment là công ty con của tập đoàn S, một trong ba ông lớn thống trị làng giải trí hiện tại, còn mạnh hơn cả Hoa Thanh.

 

Nếu không, họ đã không thể nâng đỡ được một đỉnh lưu như Đường Ly.

 

Tô Lam đi thẳng vào vấn đề:

 

“Vậy tiểu Dung, em có hứng thú ký hợp đồng với S Entertainment không?”

 

Mắt mở to tròn xoe, dĩ nhiên Dung Yên có hứng thú!

 

Nhưng nghĩ đến bản hợp đồng của Hoa Thanh chỉ chia cho cô một phần mười lợi nhuận…

 

Thế thì một công ty hàng đầu như S Entertainment chẳng phải chỉ cho cô một phần hai mươi sao?

 

Dương Đại Quất ngồi bên cạnh lo lắng đến mức huých tay cô một cái.

 

Dung Yên lấy lại tinh thần, ngồi thẳng dậy, giọng nói vẫn giữ bình tĩnh:

 

“Em rất có hứng thú, nhưng… chị Tô Lam, em có thể xem qua hợp đồng trước không ạ?”

 

Tô Lam đáp:

 

“Chị không mang hợp đồng theo. Hơn nữa, chúng ta phải đến công ty mới có thể ký kết chính thức. Nhưng chị có thể gửi bản hợp đồng điện tử cho em xem trước.”

 

Hai mắt Dung Yên sáng rực:

 

“Vậy thì phiền chị Tô Lam rồi ạ.”

 

Đến công ty ký kết là tốt nhất, như vậy mới chính thống.

 

Được xem trước bản hợp đồng điện tử thì càng hay, cô có thể cùng Giang Ngự Hàn kiểm tra lại.

 

“Gọi chị là chị Lam đi. Chị sẽ gửi hợp đồng cho em ngay bây giờ. Em về đọc kỹ, nếu thấy không có vấn đề gì, ba giờ chiều mai gặp nhau trước cổng công ty S Entertainment.”

 

Cứ như đang mơ, Dung Yên có cảm giác cả người như đang bay bổng trên mây.

 

Về đến nhà, cô chẳng buồn đi thăm An An mà chạy thẳng đến phòng của Giang Ngự Hàn.

 

Mở hợp đồng trên máy tính bảng, cô nôn nóng gọi người đàn ông đang nghiên cứu thực đơn món ăn:

 

“Anh Giang, anh mau giúp em xem hợp đồng này có thể ký được không?”

 

Đặt cuốn sách xuống bàn, Giang Ngự Hàn nhìn cô một cái rồi mới bắt đầu đọc hợp đồng.

 

Mười phút trôi qua.

 

Dung Yên hồi hộp hỏi:

 

“Có thể ký không ạ?”