Giang Thiếu chẳng hề vội vã, giọng điệu nhàn nhạt hỏi Dung Yên:
“S Entertainment?”
Dung Yên liền gật đầu thật mạnh:
“Đúng vậy, S Entertainment – một trong ba công ty quyền lực nhất giới giải trí hiện nay.”
“Người gửi hợp đồng này cho em là Tô Lam – quản lý hàng đầu. Nhưng vì chị ấy phải dẫn dắt nhiều nghệ sĩ nên Quất sẽ là quản lý trực tiếp của em.”
Càng nói, Dung Yên càng phấn khích.
Cô có cảm giác như vừa được một cái bánh siêu to khổng lồ từ trên trời rơi trúng đầu.
Giang Thiếu bình tĩnh mở máy tìm kiếm thông tin về S Entertainment ngay trước mặt Dung Yên.
Mắt lướt nhanh qua từng dòng chữ, chỉ trong chớp mắt, anh đã hiểu rõ tình hình của công ty này.
Ngay sau đó, anh lại tiếp tục tìm hiểu về Tô Lam – người được mệnh danh là "quản lý vàng" trong giới.
Dung Yên đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát, trong lòng không khỏi cảm thán.
Dù mất trí nhớ nhưng Giang Thiếu vẫn đáng tin cậy vô cùng.
Dĩ nhiên, cô vẫn mong anh có thể nhanh chóng khôi phục lại trí nhớ.
Đặt máy tính bảng xuống bàn, người đàn ông khẽ nheo mắt, ánh nhìn có phần sắc lạnh.
“Em quen Tô Lam thế nào?”
Dung Yên nuốt nước bọt đầy khó khăn.
Giang thiếu đúng là giỏi nắm bắt trọng điểm.
Với trí thông minh của anh, mà suốt ngày chỉ nghiên cứu sách nấu ăn thì đúng là lãng phí nhân tài.
Không trách được tại sao Tần Thời Việt cứ dặn dò cô phải cố gắng khuyên nhủ Giang Ngự Hàn.
Có điều, cơ thể anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cô nghĩ không nên gấp gáp quá.
Dung Yên hắng giọng, chậm rãi đáp:
“Là đạo diễn Vương, người quay Độ Kiếp Đào Hoa giới thiệu cho em. Chị Lam đã xem phim em đóng, cảm thấy em cũng… tạm được…”
Không quen tự khen mình, Dung Yên liền đưa hai tay che mặt.
Quan trọng là sau khi chính miệng nói ra điều này với Giang Ngự Hàn, cô vẫn cảm thấy vô cùng mơ hồ.
Tốt đẹp đến mức không chân thực chút nào.
Trước đây, trong đoàn phim Độ kiếp hoa đào, cô chỉ là một diễn viên đóng thế.
Không ngờ, đạo diễn Vương lại giúp đỡ cô nhiều đến vậy.
Trong giới giải trí, nhân tài không thiếu, cái thiếu chính là người có mắt nhìn.
Nếu hợp đồng không có vấn đề gì, cô nhất định phải cảm ơn đạo diễn Vương thật tốt.
Bởi nếu không nhờ ông ấy làm cầu nối, một người như Tô Lam chắc chắn sẽ không để mắt đến một nghệ sĩ tuyến mười tám như cô.
Giang Ngự Hàn cầm lại máy tính bảng, vừa nhìn màn hình vừa nói:
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
“Hợp đồng không có vấn đề, tỷ lệ chia lợi nhuận là 50-50.”
Mắt Dung Yên trợn tròn như hai hòn bi ve, nghi ngờ chính lỗ tai mình có vấn đề.
Giọng cô khàn hẳn đi:
“Anh Giang này, anh vừa nói… năm-năm?”
“Ừm.”
“Cái… cái này không thể nào?”
Ban đầu, cô chỉ mong có thể đạt tỷ lệ ba - bảy là đã mãn nguyện lắm rồi.
Giang Thiếu khẽ nhếch môi, đôi mắt đen sâu thẳm đầy ý cười:
“Dung tiểu thư, chẳng lẽ em không tin anh sao? Vậy thì để Tần Thời Việt qua đây, cậu ta là luật sư, lời nói đáng tin hơn anh nhiều.”
Dung Yên lập tức xua tay lia lịa.
“Anh đừng hiểu lầm, không phải em không tin anh.”
“Chỉ là em cảm thấy… chuyện tốt như vậy sao có thể xảy ra với em được?”
Giang Ngự Hàn khẽ nheo mắt, ánh nhìn quét qua cô từ trên xuống dưới.
Giọng điệu lạnh nhạt nhưng mang theo chút trầm thấp đầy sức nặng:
“Em không cần tự ti đến vậy.”
Dung Yên nghiêng đầu, trầm tư suy nghĩ một lát.
Sau đó, cô nở nụ cười tươi rói, nắm chặt lấy tay Giang Ngự Hàn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự phấn khích:
“S Entertainment là công ty lớn, Tô Lam là quản lý hàng đầu, hợp đồng lại chia năm - năm… Vậy thì em nhất định phải ký rồi!”
Giang Thiếu để mặc cô nắm tay mình, chỉ khẽ “ừm” một tiếng.
Dung Yên hoàn toàn không thể kiềm chế được cảm xúc, khóe môi cô cong lên cao vút.
Nhưng trong lòng cô lại không có cảm giác an tâm.
Cô sợ rằng ngày mai tỉnh dậy, tất cả những gì vừa xảy ra đều chỉ là một giấc mơ.
Sẽ không có chuyện đạo diễn Vương giới thiệu cô cho Tô Lam.
Càng không thể nào có chuyện cô ký hợp đồng với S Entertainment.
Dung Yên chớp mắt, do dự một chút, sau đó nhìn Giang Ngự Hàn đầy mong chờ:
“Anh Giang này, anh có thể… đánh em hai cái không?”
Giang Ngự Hàn: “…”
Anh cầm cuốn sách nấu ăn trên bàn, nhẹ nhàng gõ hai cái lên đầu cô.
Dung Yên chớp chớp mắt, vẻ mặt tủi thân:
“Không đau.”
“Em đi tắm đi.”
Nghe xong câu này, Dung Yên theo phản xạ cúi đầu hít nhẹ.
Không có mùi gì mà? Trên người cô vẫn còn hương thơm nhẹ nhàng kia mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Khóe môi Giang Thiếu khẽ co giật: "..."
Vợ anh… hình như không được thông minh cho lắm.
Bảo cô đi tắm, chẳng qua là để cô tỉnh táo hơn chút thôi.
Quả nhiên, sau khi tắm xong, đầu óc Dung Yên cũng sáng suốt hơn hẳn.
Cô không còn do dự nữa.
Nếu tất cả chỉ là mơ thì đây cũng là một giấc mộng đẹp.
Còn nếu là thật, cô nhất định phải nắm chắc lấy cơ hội này.
Dung Yên nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh Giang Ngự Hàn đã ngủ say rồi.
Cô cố gắng kiềm chế bản thân, không đưa tay chạm vào khuôn mặt đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành kia.
Đã nhìn anh suốt mấy năm nay, thế nhưng mỗi lần ngắm lại, cô vẫn không tránh khỏi bị dung mạo ấy làm cho rung động.
"Dung Yên này, chỉ nhìn anh thôi, em đã thấy mãn nguyện rồi sao?"
Anh chậm rãi mở mắt, giọng điệu lười biếng mà trầm thấp.
Đôi mắt Dung Yên bỗng chốc mở lớn, tim đập loạn nhịp, vội vàng ôm lấy n.g.ự.c mình.
Trời ạ!
Bị bắt tại trận khi đang lén nhìn người ta, thật sự mất mặt quá đi!
Một lát sau, Dung Yên rụt rè đưa tay ra, lòng bàn tay nóng ấm khẽ áp lên gương mặt anh.
Nhưng chẳng được bao lâu, cô đã nhanh chóng rút tay về.
Cúi thấp đầu, giọng cô nhẹ bẫng, mang theo chút thẹn thùng:
"Như thế này, em đã mãn nguyện rồi."
Giang Ngự Hàn nhìn cô đầy ghét bỏ:
"Em cũng có chí khí thật đấy."
Dung Yên cắn môi, bờ vai nhỏ co lại.
Cô vốn dĩ là một người chẳng có chí khí gì mà.
Chợt nhớ lại chuyện gần đây, sau khi cô và Giang Ngự Hàn hóa giải hiểu lầm. Mặc dù cả hai vẫn ngủ chung một giường nhưng anh chưa hề có bất kỳ hành động thân mật nào với cô.
Có thể là do cô đang đến kỳ, cũng có thể là…
Không được! Dung Yên, mày phải kiềm chế bản thân, đừng suy nghĩ lung tung!
Bàn tay Giang Ngự Hàn bỗng đặt lên eo cô, khiến cả người Dung Yên cứng đờ.
"Ngủ không?"
Cô nuốt nước bọt, trong lòng thầm cân nhắc, chữ "ngủ" trong câu này… chỉ đơn giản là ngủ thôi, hay còn có hàm ý nào khác?
"Ngủ!"
Cô lập tức nhắm tịt mắt lại.
Đợi một lúc lâu, bên cạnh vẫn không có động tĩnh gì.
Dung Yên hiểu ra ý của Giang Ngự Hàn quả nhiên chỉ là nghĩa đen.
May quá, cô chưa lỡ lời suy diễn xa hơn, nếu không thì đúng là xấu hổ c.h.ế.t mất.
Nghĩ linh tinh một hồi, Dung Yên dần chìm vào giấc ngủ.
Cô mơ thấy mình đang đánh quái vật.
Thế nên khi sáng sớm tỉnh dậy, cả người mệt rã rời.
Nhưng ngay sau khi được Giang Ngự Hàn và Dương Đại Quất xác nhận rằng chuyện ký hợp đồng với S Entertainment không phải là mơ, cô lập tức tràn đầy năng lượng!
…
Buổi chiều, 2 giờ 30 phút.
Dung Yên và Dương Đại Quất có mặt trước cổng công ty S Entertainment.
"Chị dâu, tôi không đến trễ đấy chứ?"
Giọng nói quen thuộc vang lên là Tần Thời Việt.
Hiện tại là 2 giờ 56 phút.
Dung Yên hoàn toàn không biết rằng Tần Thời Việt cũng sẽ tới nên có chút ngẩn ra, thắc mắc:
"Luật sư Tần, sao cậu cũng đến S Entertainment?"
"Đương nhiên là do Giang Thiếu nhà chị bảo tôi đến rồi."
Nói xong, anh ta liếc sang Dương Đại Quất nở nụ cười rạng rỡ:
"Chào cậu, Tiểu Quất."
Dương Đại Quất tròn mắt, bất ngờ vô cùng.
Cậu mới chỉ gặp Tần Thời Việt đúng hai lần, không ngờ anh ấy lại nhớ tên cậu.
Dưới ánh nắng chói chang, bộ vest xanh lam rực rỡ của Tần Thời Việt càng khiến anh ấy trông nổi bật hơn bao giờ hết.
Tim Dương Đại Quất đập thình thịch, đôi má nóng bừng.
"Chào… chào luật sư Tần."
Dung Yên rất nhạy cảm, lập tức nhận ra sự khác thường của Dương Đại Quất.
Dĩ nhiên, cô không nói gì.
Giang Thiếu nhà cô thật chu đáo, khiến cô cảm thấy ấm áp vô cùng.
Mặc dù đã xem qua hợp đồng điện tử trước đó nhưng không có nghĩa là bản hợp đồng giấy sẽ giống y hệt.
Có Tần Thời Việt ở đây cùng ký hợp đồng, cô thực sự yên tâm hơn rất nhiều.
Ba giờ đúng.
Nhưng Tô Lam vẫn chưa xuất hiện.
Mười phút trôi qua… vẫn chưa thấy bóng dáng Tô Lam đâu.
Ba giờ rưỡi.
Tần Thời Việt bắt đầu mất kiên nhẫn.