Dung Yên đã gửi hai tin nhắn WeChat cho Tô Lam mà không nhận được hồi âm, cô áy náy mỉm cười với Tần Thời Việt, sau đó gọi điện thoại cho Tô Lam.
Dù Tô Lam có đổi ý không muốn ký hợp đồng với cô đi nữa thì cũng nên báo cho cô một tiếng chứ!
Nhưng cuộc gọi cô vừa bấm qua lại bị đối phương từ chối.
“Xin lỗi mọi người, để mọi người đợi lâu rồi.”
Nghe thấy giọng nói đó, Dung Yên vội vàng quay đầu lại.
Cô nhìn thấy Tô Lam đang sải bước về phía mình, bên cạnh còn có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đen và đeo khẩu trang đen.
Tô Lam dừng lại ở khoảng cách một mét, trừng mắt liếc người đàn ông bên cạnh:
“Đều tại cậu, làm tôi trễ mất hơn nửa tiếng.”
Dương Đại Quất kích động nắm lấy cánh tay Dung Yên, hưng phấn nói:
“Chị, là Đường Ly...”
Dung Yên âm thầm giơ một ngón tay cái trong lòng tặng cho Dương Đại Quất. Đường Ly đã ngụy trang kín mít như vậy, thế mà Dương Đại Quất vẫn có thể nhận ra anh ta nhanh đến thế, đúng là lợi hại!
Nếu có cơ hội, cô nhất định sẽ giúp Lâm Kiều Kiều xin chữ ký của Đường Ly.
Đường Ly tháo khẩu trang xuống, gương mặt vô tội lên tiếng:
“Chị Lam, sao em có thể biết được chứ? Em đã ngụy trang thế này rồi, còn cố ý chọn buổi trưa đi leo núi, vậy mà vẫn bị nhận ra.”
Tô Lam thô lỗ giúp Đường Ly đeo khẩu trang lại, trừng mắt nhìn anh lần nữa:
“Đúng là tổ tông mà, mau vào công ty đi!”
Vừa rồi, Dung Yên bị gương mặt của Đường Ly làm cho chấn động.
Da trắng nhưng không hề có vẻ nữ tính.
Cô suýt nữa đã nghi ngờ rằng Đường Ly leo núi giữa trưa là để phơi nắng cho đen bớt.
Đường Ly bước vào thang máy lại tháo khẩu trang xuống.
Dương Đại Quất lập tức hóa thân thành fan mê trai, trong khi Dung Yên vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.
Ai bảo bên cạnh cô có Giang Ngự Hàn – một nhan sắc nghìn năm có một chứ.
Khi đã nhìn thấy vẻ đẹp đỉnh cao nhất thì khi gặp đến nhan sắc đứng thứ hai, cô đương nhiên sẽ không còn cảm giác kinh diễm như trước.
Hiện tại, khoảng cách giữa cô và Đường Ly gần hơn vừa rồi, không còn ánh nắng làm mờ tầm nhìn.
Cô phát hiện, gương mặt của Đường Ly tinh xảo đến mức quá đáng, ánh mắt trong trẻo sạch sẽ, tràn đầy cảm giác thiếu niên.
Chẳng trách anh ta lại trở thành đỉnh lưu!
Những thiếu nữ sẽ yêu thích một chàng trai rạng rỡ, sạch sẽ và đẹp trai. Còn những cô gái trưởng thành hơn, có khi lại trở thành fan mẹ của anh ta.
“Tần Thời Việt, thật là oan gia ngõ hẹp! Chuyện của chị tôi lần trước, tôi vẫn chưa tính sổ với anh đâu!”
Vừa nói, Đường Ly vừa lao về phía Tần Thời Việt.
May mà Tô Lam phản ứng cực nhanh, kéo anh ta lại.
Tần Thời Việt khoanh tay trước ngực, cười cợt nhả:
“Chả trách tôi thấy quen mắt, hóa ra là tiểu thiếu gia nhà họ Đường. Sao lại đổi tên vậy?”
Dung Yên khẽ nhíu mày.
Cô có biết một chút về nhà họ Đường ở Kinh Thành.
Thiếu gia nhà họ Đường – Đường Bắc là một nhân vật rất thần bí, hiếm khi lộ diện.
Không ngờ, lại chính là Đường Ly – đỉnh lưu hiện tại!
“Chị Lam, chị đừng cản em, hôm nay em nhất định phải dạy dỗ tên cặn bã này một trận!”
Tô Lam càng dùng sức kéo Đường Ly lại, giọng cô cao hơn vài phần:
“Tổ tông à, cậu định đánh nhau trong thang máy công ty đấy hả? Cậu nghĩ mình chưa đủ nổi tiếng sao?”
Ở công ty S Entertainment, sự cạnh tranh giữa các nghệ sĩ vô cùng khốc liệt.
Bởi vì ai cũng muốn trở thành nhất ca, nhất tỷ của công ty.
Tất nhiên, đối với một nghệ sĩ tuyến mười tám còn chưa ký hợp đồng như Dung Yên, cô quan tâm hơn đến chuyện giữa Tần Thời Việt và Đường Ly rốt cuộc có ân oán gì.
Nghe lời Đường Ly vừa nói, có vẻ như liên quan đến chị của anh ta – Đường Tây.
Tô Lam bước ra khỏi thang máy, quay sang nói với Dung Yên:
“Phiền cô và mọi người vào phòng họp bên trái chờ tôi trước.”
Không để Đường Ly có cơ hội mở miệng, Tô Lam đã kéo anh ta đi.
Xem ra, hy vọng xin chữ ký cho Lâm Kiều Kiều đã tiêu tan.
Nhưng Dung Yên nghĩ, nếu cô có thể ký hợp đồng thành công, làm nghệ sĩ cùng công ty với Đường Ly thì chắc vẫn còn cơ hội gặp mặt anh ta đúng không?
Dung Yên bước vào phòng họp mà Tô Lam chỉ định, cô nhanh chóng quan sát xung quanh, đây là một phòng họp nhỏ.
Tần Thời Việt kéo ghế ra, anh tỏ ra vô cùng ga lăng, mỉm cười nói với cô:
“Chị dâu, mời ngồi.”
“Cảm ơn.”
Dung Yên không hề do dự, thoải mái ngồi xuống ghế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Ngay sau đó, Tần Thời Việt kéo ghế ngồi xuống cạnh Dương Đại Quất.
“Tiểu Quất, cậu cũng ngồi đi.”
Dương Đại Quất vốn đã trong trạng thái mơ màng, giờ lại càng thêm bất ngờ, vội vàng đáp:
“Cảm ơn luật sư Tần, anh cũng ngồi đi.”
Tần Thời Việt ngồi ngay bên cạnh Dung Yên, vừa hay vị trí của cô đối diện với cửa phòng họp.
Nếu có ai đẩy cửa vào, cô sẽ nhìn thấy ngay.
Đây là chuyện riêng của Tần Thời Việt, Dung Yên đang suy nghĩ xem nên hỏi thế nào cho khéo thì đã nghe anh ta lên tiếng trước:
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
“Chị dâu, tôi với Đường Bắc thực ra không có mâu thuẫn gì cả. Cậu ta chỉ là không chấp nhận được chuyện tôi chia tay với chị cậu ta thôi.”
Dung Yên khẽ nuốt nước bọt.
Cô không quên rằng hiện tại, bạn trai của Dung Khuynh Thành chính là Tần Thời Việt.
Dương Đại Quất dè dặt hỏi:
“Luật sư Tần, khi anh chia tay với chị của Đường Ly... có phải không được êm đẹp lắm không?”
“Không hề! Tôi cảm thấy rất êm đẹp đấy chứ.”
Tần Thời Việt khẳng định chắc nịch, tiếp tục nói:
“Không còn tình cảm nữa, tôi lập tức nói rõ với Tây Tây, còn muốn bồi thường cho cô ấy một khoản nữa nhưng là cô ấy không cần.”
Dung Yên và Dương Đại Quất liếc nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói gì.
Đúng lúc ấy, cửa phòng họp bị đẩy ra, Tô Lam bước vào khiến cả hai người bọn họ đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
“Xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi.”
Vừa nói, Tô Lam vừa kéo ghế ngồi xuống đối diện Dung Yên.
“Không sao cả, mỹ nhân có đặc quyền đến trễ.”
Nghe câu này của Tần Thời Việt, Tô Lam nở một nụ cười có phần gượng gạo nhưng vẫn giữ được sự lịch sự.
“Xin hỏi, anh là?”
Tần Thời Việt lập tức đưa danh thiếp của mình cho cô.
Nhận lấy danh thiếp xem qua, biểu cảm trên mặt Tô Lam có chút phức tạp.
“Nếu tôi nhớ không nhầm, trước đây anh từng là luật sư đại diện của Tiêu Mẫn, đúng không?”
Tần Thời Việt nghiêm túc gật đầu:
“Đúng vậy, trước đây tôi từng đại diện cho cô Tiêu.”
Tô Lam khẽ cười, chậm rãi nói:
“Luật sư Tần giỏi thật đấy. Tiêu Mẫn là nghệ sĩ duy nhất giải ước với công ty chúng tôi mà không phải bồi thường một khoản vi phạm hợp đồng khổng lồ nào.”
Tần Thời Việt khách sáo đáp:
“Cô quá khen rồi, đó là trách nhiệm của tôi thôi.”
Nghe xong cuộc đối thoại này, Dung Yên hoàn toàn yên tâm, trực tiếp đưa hợp đồng cho Tần Thời Việt mà không cần xem qua.
Dù sao cô cũng không hiểu hết những điều khoản trong đó, giao cho người chuyên nghiệp kiểm tra vẫn hơn.
“Hợp đồng này không có vấn đề gì, có thể ký.”
Vừa nghe Tần Thời Việt nói vậy, Dung Yên lập tức ký tên mình lên hợp đồng.
…
Rời khỏi S Entertainment, Dung Yên ôm hợp đồng trong lòng, cô vẫn cảm thấy có chút không thực.
Về đến nhà, nhìn thấy Giang Ngự Hàn đang ngồi trên giường, cô không kìm được mà nhào ngay vào lòng anh.
Cô thật sự rất vui!
Từ hôm nay trở đi, cô đã có chỗ dựa là một công ty lớn.
Nếu có ai muốn giành tài nguyên của cô, chắc chắn phải suy nghĩ kỹ xem có dám đắc tội với S Entertainment hay không.
Hơn nữa, nhờ có Giang Ngự Hàn yêu cầu Tần Thời Việt đi cùng, cô mới có thể ký hợp đồng một cách an tâm như vậy.
Đôi mắt Dung Yên long lanh, cô đột nhiên có một ý nghĩ táo bạo cô muốn bế bổng Giang Thiếu lên như bế một đứa trẻ.
Đáng tiếc, sức cô không đủ.
Nên cô chỉ có thể ôm chặt lấy anh không buông.
Giọng cô vừa ngọt vừa mềm:
“Cảm ơn anh.”
Giang Thiếu đặt quyển sổ công thức nấu ăn xuống bàn, bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên eo thon của cô.
Đôi môi mỏng của anh kề sát bên tai cô, giọng trầm thấp vang lên:
“Dung tiểu thư chỉ cảm ơn anh như vậy thôi sao?”
Lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Yên đỏ bừng.
Cô cứng đờ người nhưng không hề buông tay khỏi eo anh.
Cũng không ngốc nghếch hỏi lại anh muốn cô cảm ơn thế nào mà trực tiếp hành động.