Dung Yên dịu dàng hôn lên khóe môi anh, cảm giác tim nhỏ của mình sắp nhảy ra ngoài.
Cô vội buông tay, lùi lại một chút.
Cô cúi đầu, đôi tay không biết nên đặt ở đâu.
Dù An An đã bốn tuổi rồi nhưng chỉ một nụ hôn đơn giản cũng khiến cô đỏ mặt xấu hổ.
Thế nhưng Giang Thiếu lại hờ hững lên tiếng:
“Dung tiểu thư, như vậy không có ý nghĩa gì cả.”
Dung Yên ngẩng đầu lên, hơi nghi hoặc nhìn anh.
Cô chẳng phải chỉ ôm một cái, hôn một chút thôi sao? Sao lại không có ý nghĩa?
Lẽ nào vì chuyện trước đây cô bắt Giang Ngự Hàn đi khám nam khoa?
Dù hiểu lầm đã được hóa giải nhưng anh vẫn chưa thực sự tha thứ cho cô.
Nên không muốn thân mật với cô?
Nghĩ vậy, Dung Yên không khỏi thở dài, rốt cuộc vẫn là cô quá vội vàng.
Đôi mắt to tròn ngập nước, lộ vẻ ấm ức nhưng vẫn rất cứng đầu:
“Không phạm pháp, không có ý nghĩa thì không có ý nghĩa thôi!”
Dù gì cũng chưa ly hôn, cô ôm một cái, hôn một cái, chẳng có gì quá đáng cả!
Giang Ngự Hàn: “...”
Anh vươn tay, nắm lấy cổ tay cô.
“Anh, anh định làm gì?”
Không đến mức đánh cô một trận đấy chứ?
Dung Yên sợ đến mức cả người khẽ run.
Cô chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo vào lòng.
Phải biết rằng Giang Thiếu hiện giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục nhưng so với anh, cô lại yếu ớt đến mức bất lực.
Thân thể nhỏ nhắn áp sát vào người đàn ông.
Cô vô thức nuốt nước bọt, trong lòng sợ hãi vô cùng.
“Em... em không ôm anh nữa, cũng không hôn anh nữa, đừng đánh em. Em vừa ký hợp đồng với công ty, còn muốn làm nên sự nghiệp lớn.”
Không muốn bị đánh một trận rồi vào viện nằm đâu.
Nhìn thấy khóe môi anh khẽ nhếch lên, Dung Yên càng hoảng sợ hơn.
Giang Ngự Hàn cúi xuống, nhẹ nhàng cắn lên vành tai ửng đỏ như mây chiều của cô, giọng nói trầm thấp, quyến rũ đến tận xương:
“Không muốn bị đánh thì ngoan một chút.”
“Em, em rất ngoan mà.”
Ngoan đến mức không dám động đậy, thậm chí không dám thở mạnh.
Rõ ràng Giang Thiếu vẫn phải ngồi xe lăn nhưng khí thế của anh lại cao đến tận hai mét tám.
Dung Yên thừa nhận, cô có hơi nhát gan.
“Ừm.”
Không hề báo trước, đôi môi anh phủ lên môi cô.
Ban đầu chỉ là một nụ hôn phớt nhẹ, dần dần trở nên bá đạo hơn...
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Đầu óc cô trống rỗng, thậm chí còn thiếu dưỡng khí nghiêm trọng.
Nếu không phải anh kịp thời buông ra, có lẽ cô đã ngất đi rồi.
Điều chỉnh lại hơi thở, Dung Yên mới nhận ra... môi mình đau quá!
Chỉ với một tay, anh đã có thể ôm cô trọn vẹn vào lòng.
Anh kề sát tai cô, giọng điệu chậm rãi, không nhanh không chậm:
“Thế này, có phải thú vị hơn em vừa rồi không?”
Dung Yên nhẹ nhàng chạm lên đôi môi đỏ mọng của mình, có thể nghe rõ cả nhịp tim dồn dập.
Hóa ra cô đã hiểu sai ý anh.
Câu không có ý nghĩa của Giang Ngự Hàn là vì anh chê cách ôm hờ hững, hôn nhẹ nhàng của cô quá vô vị.
Không dám mím môi, cô đáng thương ngước mắt nhìn anh:
“Em không hài lòng sao?”
“Ưm... môi em hơi đau.”
Dung Yên không dám phàn nàn quá rõ ràng.
Đột nhiên, cô nhớ ra còn có Văn ở phòng khách, An An cũng sắp về rồi.
Muốn giãy khỏi vòng tay anh nhưng cô phát hiện ra sức lực của Giang Thiếu bây giờ đã rõ ràng mạnh hơn cô.
Ngón tay lạnh lẽo của anh lướt nhẹ qua đôi môi cô:
“Mới thế này mà đã không chịu nổi?”
“Anh Giang... Ưm...”
Cho đến khi nghe thấy giọng nói non nớt của An An ngoài cửa:
“Chú Văn, con về rồi ạ!”
Lúc này, đôi môi của anh mới chịu buông tha cô.
Đây đã không còn là vấn đề đau môi nữa rồi.
Vốn định trước khi An An bước vào sẽ nhanh chóng lao vào phòng tắm nhưng vì chân mềm nhũn, Dung Yên lảo đảo rồi ngã sõng soài xuống sàn.
Giang Thiếu định đưa tay đỡ lấy cô, nhưng không kịp.
“Ma mi, mẹ sao thế ạ?”
An An chạy đến trước mặt Dung Yên, khuôn mặt bầu bĩnh đầy lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Không sao, An An đừng lo. Mẹ chỉ bị vấp vào giày, không cẩn thận ngã một cái thôi.”
Nhìn bàn tay thon dài, đẹp đẽ của Giang Ngự Hàn đưa ra, Dung Yên vẫn còn chút hờn dỗi, cô không nắm lấy tay anh để đứng lên.
Thay vào đó, cô vịn vào ghế để tự mình đứng dậy nhưng lại phát hiện chân vẫn mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào.
Không dám chạm vào môi mình, cô không kìm được mà trừng mắt lườm Giang Ngự Hàn một cái.
“Ma mi, mẹ có bị thương không? Có cần gọi chú Bạch qua xem không ạ?”
Dung Yên vội lắc đầu: “Không cần, mẹ không sao. Bảo bối, ba con khát nước, mẹ đi rửa mặt một chút.”
“Dạ, con đi rót nước cho ba ngay đây ạ.”
Dung Yên thở phào nhẹ nhõm, cô bước đi có phần chậm chạp.
Cô đóng cửa phòng tắm lại, nhìn mình trong gương.
Mặt đỏ hây hây, môi càng đỏ hơn như thể được nhuộm sắc hoàng hôn.
Đây rõ ràng là dấu vết có thể nhìn ra ngay.
Lúc ăn cơm, cảm giác đau càng rõ rệt hơn.
Cô nghiêm túc hoài nghi, Giang Ngự Hàn đây là đang cố tình trả đũa và cô có bằng chứng hẳn hoi!
Nhìn anh vẫn điềm nhiên, ung dung ăn cơm, cô không kìm được mà mắng thầm trong lòng.
Đồ cầm thú mặc áo vest!
Sợ An An phát hiện ra điều bất thường, vừa ăn xong, Dung Yên lập tức nói với bé:
“Bảo bối, tối nay để ba con giúp con học bài được không?”
An An ngây ra một lúc, rồi có chút dè dặt đáp:
“Dạ được, ma mi.”
Dung Yên nhẹ nhàng véo má bé, dịu dàng hỏi:
“Bảo bối của mẹ không thích để ba con dạy bài tập sao?”
An An nghĩ một lúc, rồi đáng thương nói:
“Không phải con không thích... chỉ là ba nghiêm khắc hơn mẹ.”
Nghe xong, Dung Yên vô cùng đồng cảm.
Nếu Giang Ngự Hàn mà là sếp của cô, ngồi giám sát cô làm việc, cô cũng sẽ có cảm giác giống hệt An An thôi!
“Vậy hay là... để chú Chu Mại dạy con nhé?”
Gương mặt nhỏ nhắn căng thẳng của An An lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
“Dạ được, ma mi! Con yêu mẹ nhất!”
Dù Giang Ngự Hàn không có mặt trong phòng nhưng Dung Yên vẫn có chút chột dạ.
Xem ra, Giang Thiếu vừa bị chính con gái ruột ghét bỏ rồi.
Lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Dung Yên không muốn ra mở cửa, sợ người ta phát hiện ra tình trạng môi cô.
Có Hữu Văn rất tinh ý nói: “Phu nhân, để tôi mở cửa nhé?”
“Làm phiền cậu rồi.”
Dung Yên giả vờ nghịch điện thoại.
Nhìn thấy người bước vào là Thẩm Mặc, cô vô thức đưa tay che môi.
Giang Ngự Hàn ngồi đối diện, tất cả hành động của cô đều lọt vào mắt anh.
“Sao chị dâu, tối nay gió mát trăng thanh, không nóng không lạnh, em có thể đưa anh Hàn ra ngoài đi dạo chút không?”
Dung Yên không vội trả lời, quay sang nhìn Giang Ngự Hàn.
Anh nửa cười nửa không, ánh mắt như đang dò xét khiến cô suýt phát điên.
Cô vội dời mắt, nhìn về phía Thẩm Mặc, nhẹ giọng nói:
“Nếu anh ấy muốn đi thì được thôi, tôi không có ý kiến.”
“Biết ngay chị dâu là người dễ nói chuyện nhất mà!”
Dung Yên: “...”
Dù Giang Thiếu hiện tại không tiện đi lại nhưng cô đâu có quyền cấm túc anh ở nhà?
Điều khiến cô không ngờ là, một lần đi dạo này, tận đến rạng sáng mới về.
Dung Yên có chút ảo giác.
Giang Ngự Hàn giống như một chú chim bị nhốt quá lâu, vừa có cơ hội tự do đã không muốn quay về nữa.
Tất nhiên, cô không nói những suy nghĩ trong lòng ra.
Vì cô vẫn nhớ rõ mình chỉ là thế thân của A Chỉ.
Giang Ngự Hàn không nhắc đến, cô cũng không hỏi.
Hơn nữa, bây giờ cô đã ký hợp đồng với một công ty lớn, công việc cũng rất bận rộn.
Dù không được thử vai nữ chính nhưng có thể nhận vai nữ phụ đã là rất tốt rồi.
Vừa ra tay, Tô Lam đã giúp cô nhận được một bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết nổi tiếng.
Cô dành hai ngày đọc hết nguyên tác Chín Kiếp Chín Đời.
Tuy là nữ phụ nhưng vai diễn của cô xuất hiện rất nhiều, lại còn là phản diện luôn tìm cách phá hoại tình cảm nam nữ chính.
Chắc chắn sẽ bị chửi thậm tệ.
Nhưng Dung Yên cảm thấy, đây là một thử thách đáng để thử sức.
Buổi thử vai có mặt đạo diễn và biên kịch mà biên kịch chính là tác giả nguyên tác.
Ngoài hai người họ, còn một người nữa ngồi ở vị trí trung tâm.
Nhìn rõ gương mặt ấy, Dung Yên lập tức sững sờ.
Là anh ấy!!!