Li Hôn Đi, Em Không Muốn Làm Thế Thân Nữa

Chương 88: Quá đỗi kinh ngạc



Quá đỗi kinh ngạc!

 

Dung Yên hoàn toàn không thể giữ được sự bình tĩnh, thậm chí còn quên mất rằng mình đang thử vai cho một dự án lớn.

 

Đạo diễn thấy phản ứng của cô cũng không lấy làm lạ.

 

Bởi vì trước đó đã có không ít cô gái đến thử vai cũng có biểu hiện y hệt như cô.

 

Tất cả chỉ có thể trách người đàn ông tên Thời tổng ngồi bên cạnh đạo diễn quá mức mê hoặc lòng người.

 

Đạo diễn khẽ hắng giọng, đạo diễn cất cao giọng nói:

 

“Dung Yên phải không? Cô có thể bắt đầu diễn rồi.”

 

Lời nhắc nhở của đạo diễn giúp Dung Yên tỉnh táo lại đôi chút.

 

Cô mạnh tay véo vào cánh tay mình, cơn đau làm cô nhận ra cô không phải đang nằm mơ.

 

Trước mắt cô lúc này, người đàn ông ấy có gương mặt gần như giống hệt Giang Ngự Hàn.

 

Dù mái tóc của anh ta dài hơn Giang Ngự Hàn một chút, có để mái và đeo một cặp kính gọng vàng, nhưng... thật sự quá giống!

 

Hai bàn tay Dung Yên siết chặt thành nắm đấm, cô cố gắng kiềm chế bản thân, không lao đến nắm lấy cổ áo người đàn ông kia mà truy hỏi cho rõ ràng.

 

Bởi vì, người đó nhìn cô với ánh mắt hoàn toàn xa lạ.

 

Đạo diễn Lưu bắt đầu mất kiên nhẫn lên tiếng:

 

“Nếu cô chưa chuẩn bị xong thì có thể đến vào ngày mai.”

 

Dung Yên vội vàng lắc đầu.

 

Cô càng nhìn, càng cảm thấy người đàn ông kia chính là Giang Ngự Hàn!

 

Nhưng trước mắt, cô phải hoàn thành buổi thử vai này trước. Đây là một dự án lớn, lại còn là bộ phim đầu tiên mà Tô Lam giới thiệu cho cô.

 

Hít một hơi thật sâu, Dung Yên nhìn đạo diễn Lưu, ngữ khí chắc chắn:

 

“Tôi đã sẵn sàng, có thể bắt đầu ngay bây giờ.”

 

Đạo diễn gật đầu, dựa lưng vào ghế, nghiêm túc quan sát màn thể hiện của cô.

 

Ông không tự chủ được, hơi nghiêng người về phía trước để nhìn cho rõ hơn.

 

Rõ ràng, ông đã bị diễn xuất của Dung Yên thu hút.

 

Vào vai một phản diện xuyên suốt cả bộ phim, đến khi cận kề cái c.h.ế.t mới đau đớn chất vấn người mà mình đã yêu nhiều năm.

 

Dung Yên không trừng mắt, không gào thét.

 

Nhưng cô đã thể hiện trọn vẹn sự không cam tâm, nỗi đau đớn tuyệt vọng và cả sự hối hận tột cùng.

 

Dung Yên diễn xong, cô lập tức thoát vai.

 

Bởi vì có “Giang Ngự Hàn” ở đây, cô thật sự rất muốn làm rõ chuyện này rốt cuộc là thế nào!

 

Lần thử vai này đã được phát trước kịch bản, Dung Yên có thể phát huy tốt như vậy là nhờ vào quá trình luyện tập chăm chỉ suốt những ngày qua.

 

Đạo diễn Lưu tỏ ra rất hài lòng với màn thể hiện của cô. Ông hơi dè dặt quay sang hỏi người đàn ông bên cạnh:

 

“Thời tổng, anh thấy thế nào?”

 

Đôi mắt Dung Yên mở lớn đầy ngỡ ngàng, cô kinh ngạc khi nghe đạo diễn Lưu gọi người đàn ông có gương mặt giống hệt Giang Ngự Hàn là Thời tổng!

 

Cô không tin!

 

Làm sao có thể?

 

Làm sao Giang Ngự Hàn và người đàn ông này lại là hai người khác nhau được?!

 

Càng nhìn, cô càng cảm thấy đây chính là Giang Ngự Hàn mà cô đã ở bên bao năm nay!

 

“Diễn cũng tạm, chỉ là quá mê trai.”

 

Ánh mắt Thời tổng nhìn Dung Yên đầy ghét bỏ.

 

Đạo diễn Lưu ho nhẹ một tiếng, như muốn nhắc nhở cô thu lại biểu hiện thất thố của mình, tránh để đại lão ngồi bên cạnh không vui mà gạt cô ra khỏi danh sách.

 

Lần đầu tiên trong đời bị người ta chê là “quá mê trai”, Dung Yên: “…”

 

Rõ ràng là vì gương mặt của anh giống hệt chồng cô nên cô mới nhìn thêm vài lần thôi mà!

 

Làm gì có chút liên quan nào đến mê trai chứ! Nhưng cô không thể giải thích được.

 

Cố gắng dời ánh mắt đi nơi khác, Dung Yên thầm quyết tâm. Chuyện này, nhất định cô phải làm rõ!

 

Thấy cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại, đạo diễn Lưu quay sang biên kịch Trương hỏi:

 

“Anh thấy thế nào?”

 

Biên kịch Trương kích động nói:

 

“Đạo diễn Lưu, Thời tổng, tôi muốn để cô ấy thử vai nữ chính!”

 

Dung Yên mím chặt môi, cô không thể tin được nhìn về phía biên kịch.

 

Suốt mấy ngày nay, cô luôn tập trung nghiên cứu vai nữ phụ, những gì cô biết về nữ chính đều đến từ nguyên tác tiểu thuyết.

 

Trong truyện, nữ chính là một người thông minh, mạnh mẽ, dám yêu dám hận, hoàn toàn không phải kiểu ngốc nghếch đáng yêu.

 

Chỉ là chuyện tình giữa cô ấy và nam chính quá mức đau thương, đến mức đã khiến Dung Yên bật khóc khi đọc.

 

Cô không vội trả lời, mà quay sang nhìn về phía người đàn ông ngồi bên cạnh đạo diễn Lưu.

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Người đó cầm lấy sơ yếu lý lịch của cô, lật xem qua một lượt, sắc mặt dần trở nên khó coi.

 

Bốp!

 

Anh ta đặt mạnh tập hồ sơ xuống bàn, ánh mắt sắc bén quét thẳng về phía biên kịch Trương.

 

Đạo diễn Lưu run rẩy.

 

Dù mới tiếp xúc vài tiếng đồng hồ, nhưng ông đã hiểu quá rõ vị đại lão này tuyệt đối không phải người dễ nói chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

Biên kịch Trương này cũng thật là!

 

Vai nữ chính vốn đã có người được định sẵn, vậy mà anh ta lại cố tình nhắc đến chuyện này, chẳng khác nào tự tìm đường chết.

 

Chọc giận đại lão thì chẳng ai trong đoàn phim có thể yên ổn!

 

Lúc này, người kia chậm rãi cất giọng lạnh nhạt:

 

“Không có fan, không có danh tiếng, chưa từng gánh phim. Chỉ có kẻ não úng nước mới để cô ta diễn nữ chính.”

 

Dung Yên: “…”

 

Dù những lời này đều là sự thật, nhưng cũng quá độc miệng rồi!

 

Mắng biên kịch Trương não úng nước chẳng phải giống hệt phong cách của Giang Thiếu nhà cô sao?

 

Thế nên Dung Yên càng chắc chắn hơn vị Thời tổng này chính là Giang Ngự Hàn!

 

Cô chưa từng có ý định tranh vai nữ chính.

 

Chỉ cần có thể nhận vai nữ phụ, cô đã cảm thấy mãn nguyện.

 

Nhưng người trên đấu người, cô thì chẳng có quyền lên tiếng.

 

Dung Yên nhìn thấy biên kịch Trương đứng dậy.

 

Anh ta chậm rãi đi về phía cô rồi dừng lại, đối diện với vị đại lão kia.

 

Ánh mắt không hề né tránh, cũng không hề khiếp sợ.

 

Anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, giọng điệu bình thản nhưng kiên định:

 

“Thời tổng, tôi cho rằng diễn viên chỉ là cầu nối giữa kịch bản và khán giả. Quan trọng nhất là họ có phù hợp hay không, chứ không phải họ có bao nhiêu fan hay danh tiếng.”

 

“Hiện nay, có không ít bộ phim vì mời diễn viên nổi tiếng nhưng không phù hợp, mà thất bại thảm hại.”

 

“Ngược lại, năm ngoái có một số bộ phim chi phí thấp, nhưng vì kịch bản hay, chọn diễn viên phù hợp mà trở thành hiện tượng, được khán giả đánh giá rất cao.”

 

“Thời tổng, kịch bản này là tâm huyết của tôi, như đứa con tinh thần mà tôi đã dốc hết tâm huyết để viết ra. Tôi chỉ hy vọng có một diễn viên phù hợp nhất để thể hiện nó.”

 

Nghe xong những lời này, trong lòng Dung Yên lập tức vỗ tay hoan hô.

 

Cô cảm thấy đi theo một biên kịch có chính kiến và dám đối đầu với đại lão như thế này, chắc chắn sẽ có tương lai.

 

Đạo diễn Lưu cũng ngây người trước sự táo bạo của biên kịch Trương.

 

Phải biết rằng, Thời tổng chính là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này.

 

Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

 

Thời tổng khẽ vỗ nhẹ xuống bàn, ánh mắt lạnh lùng.

 

“Được lắm, anh có thể thuyết phục tôi rồi. Được, để cô ta thử xem. Tôi muốn xem, cô ta có thể phù hợp đến mức nào.”

 

Dung Yên lập tức cảm thấy áp lực đè nặng lên vai: “…”

 

Cô thật không ngờ, đại lão lại bị biên kịch Trương thuyết phục, thật sự cho cô thử vai nữ chính.

 

Khoan đã!

 

Nếu vị đại lão này chính là Giang Ngự Hàn, vậy thì đồng ý để cô thử vai nữ chính chẳng phải là chuyện quá bình thường sao?

 

Dù sao, cô và Giang Ngự Hàn vẫn là người một nhà.

 

Người ta vẫn hay nói: Không để nước chảy ra ngoài ruộng nhà.

 

Đạo diễn Lưu với vẻ mặt phong phú: “…”

 

Trong các đoàn phim trước đây của ông, nếu có biên kịch nào dám cứng rắn như thế này, chắc chắn đã bị thay thế từ lâu.

 

Nhưng cảnh tượng này lại khiến đạo diễn Lưu nhớ về bản thân mình nhiều năm trước.

 

Khi mới vào nghề, ông cũng là một đạo diễn trẻ tuổi, đầy nhiệt huyết, không ngại tranh cãi với nhà đầu tư để bảo vệ bộ phim của mình.

 

Thế nhưng theo thời gian bị hiện thực vùi dập, ông đã dần quên đi lý tưởng ban đầu.

 

Giờ đây, ông chỉ muốn quay phim thật nhanh, hoàn thành công việc và nhận tiền.

 

Tự dưng thấy cay cay sống mũi là sao đây…

 

Đạo diễn Lưu cố gắng kiểm soát cảm xúc, sau đó đưa kịch bản thử vai nữ chính cho Dung Yên.

 

Cầm lấy kịch bản, Dung Yên âm thầm nhắc nhở bản thân dù chỉ vì biên kịch Trương, cô cũng phải diễn cho thật tốt!

 

Vô tình, ánh mắt cô và vị đại lão kia chạm nhau trong chốc lát.

 

Dù bị cặp kính gọng vàng che đi nhưng ánh mắt kia vẫn toát ra sự khinh thường rõ ràng.

 

Hừ!

 

Xem thường ai chứ!

 

Dung Yên có thể không có danh tiếng, không có fan hâm mộ nhưng điều duy nhất cô có thể lấy ra so bì chính là diễn xuất.

 

Ánh mắt cô liếc xuống chân đại lão.

 

Do hắn vẫn luôn ngồi, nên cô không chắc chân hắn có vấn đề hay không.

 

Nhưng xung quanh cũng không thấy chiếc xe lăn nào.

 

“Có chỗ nào không hiểu về kịch bản, cô có thể trực tiếp hỏi tôi.”

 

Biên kịch Trương ngồi xuống bên cạnh cô, còn vỗ nhẹ lên vai, tỏ ý bảo cô đừng lo lắng.

 

“Vâng, cảm ơn biên kịch Trương.”

 

Dung Yên cố gắng ngừng suy nghĩ linh tinh, tập trung toàn bộ sự chú ý vào kịch bản.

 

Đây là một phân cảnh lấy bối cảnh thời dân quốc.

 

Nam nữ chính đã bỏ lỡ nhau tám kiếp.

 

Lần này, ở kiếp thứ chín, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nam chính, nữ chính đã lập tức nhận ra anh…